Tôi biết cứ lôi lôi kéo kéo trên đường rất khó coi, tôi cũng không có tâm tình diễn trò ngôn tình gì, cho nên sau khi tôi trừng mắt với anh ta một cái liền vẫn là ngoan ngoãn cùng anh ta lên xe.
Buổi sáng hôm sau tôi tới trường, buổi nhiều liền đi bái phỏng Kim Tử.
Khi từ trường học ra ngoài, tôi thấy được mấy nữ sinh đang ở trong khuôn viên nhỏ vây quanh một chiếc notebook, cười hì hì bàn tán sôi nổi. Tôi có chút tò mò, sao lại bỏ cả thời gian ăn cơm trưa để lên mạng, cũng đâu phải là mấy nam sinh nghiện trò chơi điện tử.
Khúc Thiên đã chờ tôi ở bãi gửi xe trước cổng trường, tôi vừa lên xe liền tức giận mắng anh ta sao không đem xe đợi chỗ xa xa một chút, vạn nhất bị người thấy được thì lời đồn đại cũng sẽ không dễ chịu.
Khúc Thiên khởi động xe, nói: “Em vào website trường xem đi.”
Tôi nghi hoặc, website nhà trường thì có thể có gì được, còn không phải chỉ đăng thông tin lịch học gì đó sao. Lấy điện thoại để lên mạng, đáng tiếng điện thoại của tôi không phải loại cao cấp, lên mạng rất chậm, một lúc lâu sau mới vào được website nhà trường. Mở trang đầu tiên tôi liền kinh sợ, ở mục tin đồn chình ình ảnh tôi và Khúc Thiên đang ở trên đường tối hôm qua, anh ta còn đang nắm tay tôi kéo đi.
Ai chụp? Ai đưa lên? Muốn hại chết tôi hay sao? Lệ Lệ thấy được còn sẽ không lột da tôi à?
Cuối cùng xe dừng ở một tiểu khu. Từ việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734474/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.