Khúc Thiên buột miệng một câu mà làm những viên cảnh sát kia đều quay lại nhìn, không ai nói lời nào.
Tôi rụt rè nói: “Ngôi nhà kia… thật sự có quỷ ám sao?”
Sầm Hằng do dự một chút mới nói: “Chủ nhân đầu tiên của ngôi nhà bị lật xe mà chết. Chủ nhân thứ hai của ngôi nhà mới hơn ba mươi tuổi, cũng bị tai nạn xe, tuy không chết nhưng bị mất một chân. Chủ nhân thứ ba của ngôi nhà lái xe đâm vào người ta, chết ngay tại chỗ. Có điều,” anh ta vội vàng nói, “đều không phải chết ở trong nhà, đều đã rời khỏi nhà rất xa. Gia đình họ vội vã bán nhà này để bồi thường cho người ta. À, hai người… tìm tôi có việc gì không?” Anh ta cũng ý thức được mình đã nói quá nhiều chuyện không liên quan, lúc này là thời gian làm việc của anh ta.
Khúc Thiên nói: “Hết giờ làm chúng tôi mời anh ăn cơm. Thấy Sầm Miên đang nghi hoặc, anh ta chỉ vào tôi nói, “Cô ấy tên Sầm Khả Nhân.”
(Sant: Ở bản gốc tiếng Trung tên của nhân vật lúc Sầm Miên (岑棉) lúc lại Sầm Hằng (岑恒) được viết rất rõ là khác nhau, mình không biết tại sao, đọc hơi rối nhưng giữ nguyên theo nguyên tác nhé.)
Sầm, Khả Nhân? Tôi tự mình sửng sốt một chút, mới gật đầu. Tôi không ngốc đến mức vạch trần anh ta tại đây,anh ta nói vậy nhất định là có mục đích.
Khi nghe được tên tôi, Sầm Hằng lại có chút sửng sốt, sau đó có chút kinh hoảng nói: “Tôi không biết cô ấy, hơn nữa chuyện của Sầm gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734468/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.