Người đầu tiên tiến vào, không phải cha mẹ Khúc Thiên, cũng không phải Lương Canh mà là Linh Tử. Anh ta ăn mặc một chút cũng không thấy được đây là thầy phong thủy, hơn nữa anh ta cũng khá xinh đẹp.
Linh Tử ngồi xuống, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói: “Sầm Tổ Hàng, đây là gia đình người ngươi mượn xác đúng không. Nói trước, ngươi đừng vạch trần ta, nếu ngươi vạch trần ta thì ta cũng sẽ vạch trần ngươi.”
Khúc Thiên rót trà cho Linh Tử: “Tôi không rảnh để chơi đùa với anh.”
Linh Tử bớt lo lắng, anh ta quay qua nhìn tôi, hơi mỉm cười nói: “Chào tiểu thư chứng minh nhân dân!”
Tiểu thư chứng minh nhân dân? Tôi sao? “Tôi tên Vương Khả Nhân.” Tôi thật lực bất tòng tâm, lần trước tôi đã nói tên của mình nhưng anh ta vẫn không nhớ. Không nhớ được thì đừng chào hỏi cũng không sao, cớ gì lại còn gọi tôi là tiểu thư chứng minh nhân dân. Anh ta đây là có ý gì?
Linh Tử cười ha hả: “Đêm nay còn có việc nhờ hai người giúp đỡ. Kia chính là tội ác, lại còn cố tình khiến chuyện xảy ra như vậy. Nếu không xử lý tốt, khi tới tuần đầu sợ là chó gà không yên.”
Khúc Thiên vẫn bộ dáng thủng thỉnh: “Vì sao tôi phải giúp anh?”
“Ngươi có thể không giúp, nhưng ngươi đừng quên đó là nhà của Khúc Thiên, là người ngươi đang mượn xác…”
“Người nên sợ là Lương Canh, không phải là gia đình Khúc Thiên.” Khúc Thiên nói.
“Cũng như nhau. Nhà họ Khúc sẽ suy kém ba năm, nói không chừng cũng sẽ ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734463/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.