Bữa tối về kết thúc, tôi và mẹ vừa rửa chén, bọt xà phòng bắn tung tóe, bỗng dưng tôi cảm thấy có cái gì đó bứt rứt trong lòng.
- Mẹ à... cha..._ Tôi nuốt nước miếng - Cha tên gì ạ?
Mẹ nhìn tôi đến ngẩng người rồi bật vòi rửa chiếc ly cầm trên tay.
- Con chỉ hỏi vậy thôi! Mẹ không cần nói đâu!
- Cha con à... hmm... là Jonathan Mars.
Khuôn mặt tôi lạnh như tiền như muốn nắm chặt vỡ lấy chiếc dĩa đang cầm trên tay
- Mẹ quen cha ở đâu ạ? - Từ khách sạn mẹ đi công tác. _ Có nét ửng hồng lên từ khuôn mặt xinh đẹp của mẹ- Jessie! Tại sao con lại hỏi về cha con thế?
Mẹ dường như đã nhận ra tôi đang muốn tìm hiểu về cha.
- Con cảm thấy hận cái người đã bỏ rơi hai mẹ con mình.
Mẹ tôi đặt chiếc chén cuối cùng lên kệ và quay sang nhìn tôi với nỗi buồn hiện lên trong mắt.
- Con yêu, con đừng nói vậy. Mọi thứ cha làm vì chúng ta. Ông ấy không bỏ rơi chúng ta
- Thế à. Trong suốt 14 năm? Ắt hẳn phải lý do chính đáng lắm. _Tôi trở nên tức giận tột độ
- Jessica!_ Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như tiền. - Cha con là người tốt! Con phải nhớ điều ấy! Dù ai có nói gì nhưng cha con là người tốt!
- Con không hiểu. Ông ta tốt chỗ nào? Vô tâm? Bỏ rơi? Ôi hay thật
- Con còn quá nhỏ để biết. _ Mẹ ôm tôi vào lòng dỗ dành tôi. Có lẽ bản thân mẹ cũng thấy có lỗi. - Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-ke-sat-nhan-hang-loat/4604664/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.