Ánh mắt Giang Thiên nhìn Phi Ca như một hồ nước sâu không thấy đáy, hai con ngươi đen sẫm khóa chặt từng đường nét trên khuôn mặt và biểu cảm sợ hãi trốn tránh của Phi Ca
Đã năm năm trôi qua Phi Ca trong mắt Giang Thiên ngày càng xinh đẹp, quyến rũ và trưởng thành dưới lớp áo mỏng kia. Tuy nhiên gương mặt có phần hơi xanh xao và nhợt nhạt đặc biệt là hơi ốm. Hắn hơi nhíu mày suy nghĩ. Cô ốm như vậy cũng không nỡ ăn cô ngay nhưng thái độ hư như vậy thì phải trừng phạt
"Phi Ca nhớ tôi chứ"
Phi Ca hơi lùi dần về phía cửa, ánh mắt dáo dát đầy cảnh giác nhìn hắn "Xin lỗi, tôi...tôi đi nhầm phòng"
Cô không trả lời câu hỏi của hắn toan định mở cửa chạy ra ngoài thì giọng nói của hắn lại vang lên đầy lạnh lẽo
"Phi Ca cô đang là con nợ của tôi, chỉ sợ nếu hôm nay cô dám rời khỏi nơi này thì người mẹ bệnh tật của cô sẽ...."
Bước chân Phi Ca liền chững lại khi nghe hắn nói, ánh mắt cô bỗng chốc trở lên hoảng loạn và tức giận khi nhưng vẫn kiềm chế cơn giận nói "Giang Thiên, theo như tôi biết thì chủ nợ của tôi không phải nhà Ngụy Gia các anh"
"Đúng, chủ nợ của cô là Huỳnh Dược Đông nhưng Huỳnh Dược Đông lại là con nợ của tôi chỉ cần tôi muốn thì việc biến cô trở thành con nợ của mình dễ như trở bàn tay"
Đôi mắt Phi Ca hơi ậc nước, đôi vai gầy hơi run run, cắn chặt môi dưới cố kìm không cho nước mắt rơi. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-ke-dien/1737266/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.