Câu hỏi này rất quen tai.
Giống như ba tháng trước, anh ta xuất hiện ở một đêm, cũng ở bên tai tôi hỏi câu hỏi như vậy.
Lúc đó tôi run bần bật gật đầu, kết quả bị anh ta trừng phạt cuồng bạo.
Hiện tại……đã qua một trăm ngày, anh ta lại hỏi câu hỏi này, phải ứng đầu tiên của tôi cũng là gật đầu
Sợ, sao lại không sợ được chứ.
Trước kia là sợ hãi, hiện tại là lo được lo mất.
” …..trả lời ta.” Anh ta nhíu mày, siết chặt hai cánh tay tôi, có vẻ như thiếu kiên nhẫn.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, giọng khàn khàn trả lời:” vẫn là….sợ”.
” ….sợ biến thành bộ dáng như bên trong kia à?” Anh ta cười nhạo.
” Không phải”
” Vậy sợ cái gì?”
Tôi mỉm cười cay đắng:” buông tha tôi đi, đế quân đại nhân, không nói được không?”
Tôi làm sao có thể nói với anh ta, mỗi khi anh ta ngoắc ngón tay, sẽ kích thích hy vọng xa vời trong tim tôi, ảo tưởng hai chữ thuê tử phong phú
” Vì sao không thể nói?” Hình như anh ta không muốn bỏ qua.
Tôi tránh ánh mắt của anh ta, trong lòng tính toán thời gian hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại đã hơn ba tháng trôi qua, chỉ còn hơn hai tháng nữa linh thai sẽ thành hình, khi đó tôi và anh ta sẽ như thế nào?
” Mộ tiểu kiều, em là minh hôn thê tử–” anh ta véo cằm tôi.
” Đến chết cũng sẽ không thay đổi đúng không? Tôi nhớ rồi!.” Tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-diem-vuong/2846564/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.