Đó là phu thê kết tóc, bên trong có hai sợi tóc của hai người được buộc vào sợi dây chỉ đỏ, còn có ngày tháng năm sinh.
Nhìn quan tài nhỏ, bên trong chiếc quan tài kia, khó có thể tưởng tượng ra cô gái bên trong đã được sủng ái thế nào, thời đó, nạn đói sảy ra, chồng cô vì cô mà hết sức phung phí, chỉ vì muốn lưu lại hình dáng, giọng nói, tiếng cười
Dù có xinh đẹp, có hoài cổ đến đâu, dù có cố gắng gìn giữ dung nhan đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một xác chết khô, một đống xương trắng.
Tiểu kiều, tiểu kiều”. Anh tôi gọi. ” Em không trả lời anh, anh sẽ nhảy xuống đấy”
Tôi lau đi những giọt nước mắt không thể hiểu được trên gương mặt, hét lên” em không sao đâu…”.
Tôi vừa nói xong, anh tôi đã nhảy xuống, xông đến chỗ tôi, cẩn thận nhìn tôi chằm chằm:” không làm sao, thế em khóc vì gì? Em sợ à? Chẳng có tiền đồ gì cả!”
Anh tôi lau nước mắt cho tôi.
Tôi nhìn vào thi thể khô quắt mà tuyệt đẹp kia, không viết vì cái gì mà nghĩ tới bản thân mình
Khi nào tôi sẽ chết? Nếu không tự tử, có thể sống trở thành bà già không?
Nếu tôi già đi, trở lên xấu xí, liệu giang khởi vân còn ở bên tôi không?.
Tôi đột nhiên nghĩ tới một câu nói trong ” tùy biên thi thoại”: từ xưa, mỹ nhân như một vị tướng nổi danh, không được gặp ai, cho đến đầu bạc.
Bà không phải là một mỹ nhân lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-diem-vuong/2846542/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.