Chung lão bản nhìn ba luồng khói nhẹ quấn quanh người hắn, nhanh chóng duỗi tay vẫy vẫy, né tránh sang một bên:” hai vị, cắm mấy nén hương này là để tế bái sao? Có cần dùng đến nhiều không? Ta gọi người đi mua mấy trăm cây tới.”
Anh tôi trừng mắt nhìn hắn:” chung lão bản, nếu thúc không định nói với chúng tôi về nghiệp chướng trước đây của ông, thì câm miệng ngay”.
Chung lão bản, bối rối cắn cắn môi, nhắm mắt nhắm mũi đi theo anh tôi.
Giang khởi vân đứng cạnh tôi, nhưng hôm nay anh ta không biến thành thực thể, nên chỉ có tôi và anh tôi nhìn thấy.
Anh ta tỏ vẻ như không liên quan tới mình, tôi nhịn không được hỏi:” anh biết vấn để ở đâu rồi đúng không? Tại sao không trực tiếp nói cho chúng tôi biết.
Anh ta cười khẩy:” em không hiểu à, có một số lời, nói ra chính là nghiệp chướng, thần tiên cũng cần phải độ kiếp.”
“….anh cũng có kiếp”. Tôi không tin, anh ta thọ cùng trời cùng đất, còn cần cái gì kiếp.
Anh ta ý vị thâm trường, thấp giọng nói:” đương nhiên là có, chỉ là em không biết mà thôi.”
Tôi không kịp hỏi anh ta, anh tôi cách đó không xa gọi, tôi vội vàng mang la bàn đến đó, vừa chạy được hai bước, lỗ tai tôi như bị điện giật, đột nhiên nghe được một câu: “……đế quân đại nhân…..”
Tôi cả người kinh hãi, nơi đây có quỷ hồn.
Quay đầu lại, trừ giang khởi vân ra thì chả có ai hay quỷ hồn nào xuất hiện.
“Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-diem-vuong/2846499/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.