Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Giang Nhu lập tức đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, "Đúng rồi, đợi lát nữa cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một chút."
Lê Tiêu lại nhìn về phía cô.
Giang Nhu giải thích: "Khi tôi mới vừa thực tập từng nghe qua một vụ án lừa bán, tính toán thời gian, hẳn là hiện tại, đứa bé trai kia lúc còn rất nhỏ đã bị lừa bán, cha mẹ nuôi không tốt với cậu bé, sau khi lớn lên còn hút m.á.u của cậu ấy, cậu ấy vì kiếm tiền chữa bệnh cho cha nuôi, đi lên con đường sai trái học người ta ăn trộm tiền, cuối cùng lỡ tay g.i.ế.c người, mà cha mẹ đẻ cậu ấy vì tìm cậu ấy mà mấy năm trước bất ngờ c.h.ế.t ở giữa đường…"
Cũng bởi vì Phó Tiểu Nguyệt, Giang Nhu mới nhớ tới người đáng thương cũng bị cha mẹ nuôi ngược đãi này.
Nói rồi cô không nhịn được cau mày, "Tôi nhớ cha mẹ nuôi cậu ấy ở huyện của tỉnh này, ngẫm lại, hình như không xa bên này mấy."
Lê Tiêu nhìn cô thêm hai lần, đột nhiên hỏi một câu, "Cô vẫn luôn tốt bụng như vậy?"
Giang Nhu đang cố gắng nhớ lại thông tin của người đàn ông kia, không nghe rõ lời anh nói, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"
Lê Tiêu thu tầm mắt lại, "Không có gì, điện thoại di động ở trong túi áo tôi."
"Được."
Giang Nhu nghĩ cái gì thì làm cái đó, đứng dậy trở về nhà lục điện thoại di động của Lê Tiêu, nhưng sau khi lấy được điện thoại cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626451/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.