An An ở trong phòng bệnh ngồi với dì một lúc, sau đó phát hiện, nụ cười trên mặt dì chưa từng hạ xuống, đặc biệt là ánh mắt rơi vào trên người ba cha con ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Sự dịu dàng này cô không thể quen thuộc hơn, bình thường mẹ chính là nhìn cha như thế.
Cô đột nhiên nhớ lại dì trước đây. Lúc trước tuy rằng dì cũng cười, nhưng nụ cười ấy đều mang theo một cảm giác kiềm chế, đặc biệt là ở bên ngoài, vẫn khiến cho người ta có một cảm giác xa cách nhàn nhạt.
Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu lắm, cho rằng tính tình dì như vậy, nhưng sau đó không biết bắt đầu từ lúc nào, dì trở nên thích cười, cho dù là ở bên ngoài, cũng sẽ cười rất vui vẻ.
Mẹ nói với cô chuyện giữa dì và chú Đại Hữu, nói xong còn bổ sung một câu, có chuyện gì cứ nói rõ ràng, chớ học dì con, ngốc nghếch chỉ biết giấu trong lòng, cuối cùng chịu tội vẫn là chính mình.
Khi đó cô cảm thấy mẹ nói rất đúng, vì thế sau này có chuyện gì, đều sẽ nói với cha mẹ.
Rời khỏi phòng bệnh của dì, An An lập tức đi tìm Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc nói hôm nay nhà cậu có khách, có thể sẽ có hơi ồn, bèn hẹn tới thư viện đọc sách, sau đó buổi trưa thuận tiện ăn ở bên ngoài. Gần đây trung tâm mua sắm trong trung tâm thành phố mới mở một tiệm cơm Tây, nghe nói ăn rất ngon.
An An nghĩ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626427/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.