Kim Đại Hữu xì một tiếng, "Có gì mà không thừa nhận? Cũng không biết ai nhìn hồi lâu cũng không nỡ rời đi."
Lê Hân vội đưa tay bịt miệng anh, "Anh câm miệng, ngắn như vậy ai thèm nhìn nhìn?"
Lần này đổi thành Kim Đại Hữu không cười được, kéo tay cô lại, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Ai ngắn? Có muốn lấy thước đo đo thử không?"
Lê Hân đỏ mặt dùng sức rút tay ra, đẩy anh ta một cái, xoay người rời đi.
Trước khi Kim Đại Hữu rời đi, anh vô cùng không biết xấu hổ đưa toàn bộ tiền tiết kiệm những năm nay của mình cho cô, dường như sợ cô không muốn, trực tiếp lén lút bỏ chạy.
Sau khi Lê Hân phát hiện, tức giận muốn mắng người, cô muốn đưa số tiền này cho thím Thạch, nhưng lại sợ đầu óc thím Thạch không tỉnh táo làm mất, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn bảo quản giúp anh.
Về phần tại sao không đưa cho chị và anh rể, bản thân cô cũng nói không rõ.
Tuy rằng Kim Đại Hữu ra nước ngoài, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, ban đầu Lê Hân còn không quan tâm, sau đó cũng dần dần nói chuyện với anh.
Bởi vì Kim Đại Hữu đều kể một vài chuyện cười cho cô, nói anh ở nước ngoài gặp được bệnh nhân thú vị, còn có đồng nghiệp kỳ lạ ở xung quanh.
Mỗi lần đều chọc Lê Hân cười.
Kiểu cảm xúc vui vẻ này là điều cô chưa bao giờ cảm nhận được ở trên người Quý Vũ.
Có điều Kim Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626423/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.