Tuy rằng cuối cùng bị bảo vệ của nhà họ Văn đuổi đi, nhưng việc này cũng làm ầm ĩ khá lớn, đặc biệt là Lê Tiêu chịu dùng tiền, vừa lên tin tức địa phương vừa lên báo chí.
Chỉ cần ông cụ nhà họ Văn không chết, nhất định sẽ nghe thấy động tĩnh.
Giang Nhu không nhịn được hiếu kỳ, "Anh em của Văn Bắc Đàm quả thật do gã ta làm hại sao?"
Vẻ mặt anh ung dung nói: "Đổi một người thừa kế đánh đổi quá lớn, ông cụ nhà họ Văn đó chắc chắn sẽ không vì một cô gái mà từ bỏ con trai nuôi, nhiều nhất chính là không cho Văn Hải Ba tiến vào cửa lớn nhà họ Văn, nhưng chỉ cần Văn Bắc Đàm còn sống một ngày, thằng nhãi Văn Hải Ba đó sẽ sống tốt một ngày, vẫn hung hăng đắc ý, lỡ như cứ quấn quýt lấy An An không buông thì làm sao bây giờ? Ông đây nuông chiều con gái không phải là để tên khốn đó nhăm nhe."
"Nhưng con trai nuôi làm sao sánh với con ruột? Nếu như lão già nghi ngờ con trai nhỏ của ông ta bị tai nạn, đứa con lớn nhất nhiều năm không trở về nhà có liên quan tới Văn Bắc Đàm, làm sao có khả năng còn ngồi yên được?"
"Dù cho không tra được cái gì, một khi gieo hạt giống hoài nghi, cũng không phải dễ dàng rút ra."
Lê Tiêu biết rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc, Văn Hải Ba càn rỡ như vậy, là bởi vì phía sau có một ông cha và nhà họ Văn làm chỗ dựa cho cậu ta, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626414/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.