Chu Kiến ngồi rồi đi ngay, trước khi đi cho An An một túi lì xì đỏ thẫm.
An An ôm đồ ăn vặt uất ức ngồi bên cạnh cha, không nhịn được hỏi: "Cha, sao vừa nãy cha không giúp con?"
Lê Tiêu nhìn cô bé một cái, sắc mặt bình tĩnh nói: "Cha và mẹ của con là người thân của con, vì thế bình thường cha mẹ đồng ý, tôn trọng ý nghĩ của con, cảm thấy hợp lý thì cha mẹ sẽ nghe theo, nhưng người khác thì không giống, bọn họ không quen không biết con, dựa vào cái gì phải nghe con?"
"Con cảm thấy chim sẻ đáng thương, bọn họ không nhìn thấy, ở trong mắt bọn họ, chim sẻ và gà vịt không khác nhau gì cả."
"Con phải học tôn trọng ý nghĩ của người khác, con có thể yêu cầu mình như thế, nhưng không thể ép người khác, bên ngoài còn có người ăn thịt chó và thịt thỏ, chẳng lẽ con đều muốn ngăn cản hết sao?"
"Khi cha còn bé nghèo đến mức không có ăn, cũng từng ăn chim sẻ và thỏ, con phải làm sao?"
Giang Nhu đi ra khỏi phòng bếp thì nghe thấy lời nói này.
Trước đây cô từng thương lượng với Lê Tiêu, lúc dạy con trẻ cố gắng chung một chiến tuyến, cho dù có bất đồng, cũng sẽ không biểu hiện ở ngay trước mặt đứa nhỏ.
Giang Nhu bưng dâu tây và táo đã rửa sạch, hỏi một câu, "Chu Kiến đi rồi à?"
Lê Tiêu ừ một tiếng, "Nó còn có việc."
Giang Nhu gật đầu, đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, đặt cái dĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626409/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.