An An nhiều lần nói nhớ cha với Giang Nhu, mỗi ngày không nhìn thấy người.
Cách đầu tháng Chín khai giảng nửa tháng, Lê Tiêu cũng biết gần đây lơ là đứa nhỏ và Giang Nhu, vì thế sau khi xử lý chuyện xong, muốn thừa dịp trước khi vào học dẫn hai mẹ con các cô ra ngoài chơi, thả lỏng một chút.
An An biết cha muốn dẫn chính ra ngoài chơi, trực tiếp giơ tay hưng phấn nói: "Con muốn đi Thủ Đô."
Lê Tiêu nhíu nhíu mày, có hơi không tình nguyện, "Quá xa."
Ngược lại Giang Nhu cảm thấy cũng vẫn được, "Đi thôi, vừa vặn đưa Lê Hân đến trường học, thuận tiện đi dạo sân trường của em ấy và Đại Hữu."
Lê Tiêu lập tức đồng ý, "Được thôi, vậy thì đi Thủ Đô."
An An có hơi không vui mím miệng.
Sau khi Giang Nhu thấy, đưa tay vỗ về một hồi, cười hỏi: "Cha cũng đồng ý rồi, sao còn không vui?"
An An khẽ hừ một tiếng, "Cha nói cha không đồng ý, mẹ vừa nói chuyện, cha lập tức gật đầu, cha bất công."
Lê Tiêu nhìn cô bé một cái, nhíu mày, "Mẹ con là vợ cha, cha không thiên vị cô ấy thì thiên vị ai?"
An An giơ quả đ.ấ.m nhỏ quơ quơ ở trước mặt anh, hất cằm lên dữ dằn nói: "Cẩn thận con đánh cha đó nha."
Lê Tiêu: "…"
Biểu hiện này quả thực giống Giang Nhu như đúc.
Có điều ra ngoài chơi vẫn là chuyện rất vui vẻ. Buổi tối cơm nước xong, một nhà ba người bắt đầu thu dọn đồ đạc, Lê Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626397/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.