Bây giờ Giang Nhu nhìn thấy Lâm thư Ngọc đã không còn sợ hãi như đời trước, chủ yếu nhất là huấn luyện viên Lâm của đời này rất khác đời trước, lúc không nói chuyện trong mắt cũng mang theo ý cười.
Phó Phi ôm đứa nhỏ, Lâm Thư Ngọc vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho anh ta.
Giang Nhu không nhịn được khen đứa nhỏ một câu, "Nuôi thật tốt."
Lâm Thư Ngọc nói thẳng, "Có thể không tốt sao? Phó Phi tìm người mua sữa bột từ Hồng Kông, nói là hàng nước ngoài, đắt muốn chết."
Nói xong cô ấy còn có chút không vui, "Không phải đều là sữa bột sao? Có cái gì khác, một hộp cũng có thể mua được mấy loại tốt ở trong nước."
Lần này Giang Nhu không có tán thành với cô ấy, "Đắt chắc chắn có lý của đắt."
Cô vẫn nhớ, một vài loại sữa bột trong nước sau này lộ ra rất nhiều vấn đề.
Lâm Thư Ngọc lắc đầu một cái, "Ngược lại là anh ấy kiếm được tiền, anh ấy thích xài như thế nào thì xài như thế ấy."
Sau đó rất oán trách: "Nuôi trẻ con thật phí tiền, mẹ của tôi đều nói, với số tiền đó bà ấy có thể nuôi một đám trẻ con."
Có điều mẹ của cô ấy cũng chỉ nói ngoài miệng, trong lòng không biết hài lòng với Phó Phi cỡ nào, còn muốn cô ấy cảm ơn hai người bạn của cô ấy thật nhiều vì đã tìm một người chồng tốt cho cô ấy. Con người cô ấy, nói dễ nghe một chút là thẳng tính, nói khó nghe chính là không có đầu óc, nếu như gặp phải người không hợp tính, sau này còn không biết phải ăn bao nhiêu cay đắng.
Kỳ thực năm ngoái Đổng Minh Minh đã nói xin lỗi cô ấy, nói lúc trước lý do muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy, một mặt là lo lắng cô ấy yêu đội trưởng Thẩm, một mặt là muốn tìm một người bạn có thể nói chuyện cho mình, bình thường đội trưởng Thẩm quá bận rộn, cô ấy cũng không biết bận thật hay giả.
Lâm Thư Ngọc cảm thấy cũng không có gì, có lẽ đây chính là vô tâm cắm liễu, liễu thành cây đi, ngược lại cô ấy hoàn toàn hài lòng với Phó Phi, Phó Phi cực kỳ tốt với cô ấy.
Trước đó một đàn anh trong cục định giới thiệu một người cho cô ấy, gần đây giới thiệu cho một đồng nghiệp nữ trong cục, hai người quen nhau, cô ấy cũng nhìn thấy người, cũng không tệ lắm, chỉ là tính tình khá im lìm, dường như không nhiệt tình lắm, khác một trời một vực với sự thân thiện vui vẻ của Phó Phi.
Kỳ thực chỉ từ mặt thái độ là có thể nhìn ra trong lòng một người đàn ông có bạn hay không.
Tham gia hôn lễ xong đã là chín giờ tối, Lê Tiêu gọi vài cú điện thoại cho Giang Nhu, Giang Nhu còn chưa nói phiền, An An đã nổi giận nhận điện thoại, "Sao cha cứ gọi điện thoại hoài vậy? Cha mấy tuổi rồi?"
Sau đó dữ dằn nói: "Tự ngủ đi."
Khiến Giang Nhu cười không chịu nổi, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé một cái.
Lê Tiêu ở đầu dây bên kia cũng cười, nhưng vẫn hỏi: "Lúc nào trở về? Anh đi đón em."
"Không biết, cũng sắp rồi, bây giờ chúng em ở chỗ phòng tân hôn, bên đàn trai muốn náo động phòng, bọn em đang tham gia trò vui đây."
Lê Tiêu cũng nghe thấy âm thanh náo nhiệt trong điện thoại, "Được thôi, anh ở dưới lầu chờ em."
"Tới rồi hả? Nếu không thì anh cũng tới chơi một lát đi."
"Không được, ghét phiền phức."
Cuối cùng quậy đến hơn chín giờ, Đổng Minh Minh vốn còn muốn tiếp tục chơi, cuối cùng chồng cô ấy không nhìn nổi, đuổi đồng nghiệp chơi tới điên rồi ra ngoài, cũng may mẹ vợ đứng về phía anh ta, cùng kéo người ra ngoài.
Lê Hân cũng ra ngoài, chơi tới đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, có mấy trò là do Giang Nhu nghĩ, ăn cắp show truyền hình ở đời sau, chính là viết vài chữ để người ta dùng tứ chi thể hiện ra, một truyền một, người cuối cùng đoán được nhiều chữ hơn coi như thắng, Đổng Minh Minh hào phóng, thắng thì có tiền cầm.
Người nào cũng chơi tới phát điên, cũng chọc mọi người cười phá lên.
Vừa náo nhiệt lại không thấp kém.
Đầu óc Lê Hân xoay chuyển nhanh chóng, được Đổng Minh Minh cho ở cuối cùng đoán, sau đó ngoại trừ phí phù dâu, còn kiếm một khoản lớn.
Sau khi ra ngoài, Giang Nhu phát hiện trên tay hai người đều là tiền.
An An cũng chơi rất vui, chạy loạn với mấy người bạn mới quen ở trong phòng tân hôn, tóc cũng tán loạn.
Ba người xuống lầu sau đó tìm xe Lê Tiêu ngồi lên. Lê Tiêu thấy dáng vẻ ấy của các cô thì biết chơi rất vui vẻ, cũng khẽ cười một cái, "Vui thế hả?"
Giang Nhu ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, móc ra một viên kẹo cưới từ trong túi đút vào miệng anh, "Đến đây, cũng để anh hưởng hỉ khí nè."
Lê Tiêu cười nhìn cô một cái, mở miệng ăn.
Ăn vào trong miệng mới phát hiện không đúng, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Trên viên kẹo này sao còn có dấu răng vậy?"
Giang Nhu thấy bị phát hiện, không nhịn được cười ra tiếng.
Đó là buổi chiều An An ăn một miếng phát hiện ăn không ngon, lại nhả ra giấy gói kẹo, lúc đó không có thùng rác, Giang Nhu bèn nhét vào trong túi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]