Chương trước
Chương sau
Tào Tiểu Bắc vừa nãy vẫn nhẫn nhịn không nói lời nào, nghe nói như thế, trong nháy mắt xông tới đẩy người, "Cút! Bà cút cho tôi, tôi chán ghét bà!"

Bà mẹ chồng lập tức thay đổi vẻ mặt, bắt đầu che n.g.ự.c khóc, "Ôi trời, Đại Vượng, con nhìn đi, hai đứa nhỏ này bị cô ta dạy thành kiểu gì?"

"Thấy chưa, bình thường vợ con đối đãi với mẹ thế đấy."

Tào Vượng đi tới kéo đứa nhỏ, bị Tào Tiểu Bắc vô tình hất ra. Tào Vượng cau mày nhìn Tần Tú Tú trên giường, "Cuộc sống đang tốt đẹp, ly hôn cái gì mà ly hôn?"

Tần Tú Tú cũng chẳng muốn mở miệng giải thích một câu, chỉ bình tĩnh nói: "Mặc kệ anh có đồng ý hay không, chuyện ly hôn này đã định rồi."

Bà mẹ chồng kêu gào lần nữa, "Ly hôn thì được, đứa nhỏ phải ở lại."

Tiểu Nam ở bên khác sợ sệt nhìn về phía mẹ, mặc dù cậu bé nhỏ, nhưng biết nếu như cha mẹ tách ra, cậu bé muốn theo mẹ, không nhịn được khóc, "Mẹ, đừng bỏ lại Tiểu Nam."

Con mắt Tần Tú Tú trong nháy mắt đỏ lên.

Tào Tiểu Bắc cầm lấy d.a.o gọt hoa quả trên tủ giường bệnh nhằm về phía bà mẹ chồng, "Bà cút cho tôi, đồ phù thủy, nếu như bà dám giữ tôi lại, nửa đêm tôi lấy d.a.o đ.â.m c.h.ế.t bà!"

Bà mẹ chồng đối diện với ánh mắt căm hận của cháu trai lớn, sợ đến mức trốn qua bên cạnh, vừa trốn vừa mắng to, "Hỏng rồi hỏng rồi, thằng Vượng nhà tôi lại có thứ xấu xa này."

Tào Vượng nhìn dáng vẻ đứa con lớn phát điên, nhìn lại ánh mắt sợ hãi của con trai nhỏ, không nhịn được choáng váng.

Ngoài cửa, Giang Nhu lôi kéo Lê Tiêu đi, kéo một hồi còn không kéo đi được, còn đang dựng thẳng lỗ tai nghe, "…"

Cuối cùng cô cũng biết lòng tò mò dồi dào của An An từ đâu ra rồi.

Cô giáo trường mẫu giáo nói, những mặt khác An An đều tốt, vừa ngoan lại nghe lời, nhưng hiếu kỳ quá nặng, thích tham gia náo nhiệt, nghe thấy bên ngoài có người cãi nhau, vô cùng hưng phấn, đứng lên xem cũng không đủ, còn muốn đi ra ngoài xem, dẫn đám nhóc trong lớp ra ngoài hết.

Nơi nào náo nhiệt nhất thì tụ tập ở đó.

Ăn cơm cũng luôn tích cực nhất, bảo bọn nhỏ ngoan ngoãn ngồi xong, cô giáo đi lấy cơm, mỗi lần còn chưa nói hết lời, cô bé đã lao ra tự lấy.



Lời kế tiếp Giang Nhu cũng không nghe hết, lôi kéo Lê Tiêu trực tiếp rời đi.

So với hai người Tào Vượng hỗn loạn, Lâm Thư Ngọc và Phó Phi hiển nhiên hạnh phúc hơn nhiều, mùng sáu tháng giêng hai người kết hôn.

Phó Phi là người rất biết cách làm người, lúc năm mới đã đến quê Lâm Thư Ngọc, mua một xe quà cáp, cả nhà Lâm Thư Ngọc đều rất hài lòng với anh ta, cũng không biết anh ta nói như thế nào, hai người nhanh chóng quyết định mọi chuyện, thêm vào họ hàng hai bên cũng không phải quá nhiều, lễ cưới tổ chức cũng không quá long trọng, chỉ làm hai bàn ở nhà hàng, ăn một bữa cơm.

Kỳ thực dựa theo Lâm Thư Ngọc nói, hai nhà ăn bữa cơm là được, nhưng Phó Phi kiên trì tổ chức một đám cưới nhỏ ở chỗ này. Tuy rằng tình cảnh không quá long trọng, cũng không có bao nhiêu người tham gia, chỉ có mấy họ hàng của hai nhà, đồng nghiệp của Phó Phi và Lâm Thư Ngọc, miễn cưỡng gom được hai bàn.

Nhưng cũng có vẻ rất ấm áp, An An còn làm phù dâu nhí đi tới đưa nhẫn, cô nhóc dựa theo Giang Nhu dạy, bi bô nói: "Chúc chú dì trăm năm hòa hợp, ân ái đằm thắm, sớm sinh… Sớm sinh… Bé con."

Câu cuối cùng không nhớ rõ, tự mình hợp thành một câu, chọc cho mọi người thoải mái cười to.

Phó Phi xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô bé, cười nói: "Cảm ơn An An."

An An xấu hổ nở nụ cười, sau đó vẫy tay, như một lãnh đạo tí hon, càng làm mọi người bật cười to hơn.

Ngày mùng mười tháng giêng, một nhà ba người ông chủ Du đi du lịch về, còn mang rất nhiều quà tặng cho bọn họ. Nhạc Nhạc cầm một vòng tay màu sắc rực rỡ rất đẹp cho An An.

An An chơi một lát rồi ném qua một bên, con mắt nhìn chằm chằm đồ ăn ngon bên cạnh, chỉ vào đồ ăn muốn anh trai mở ra cho cô bé.

Ông cụ non Nhạc Nhạc giống như thở dài, sau đó nhẫn nhục chịu khó mở ra cho cô bé. An An nếm hai cái lại cầm lên một món đồ ăn vặt khác, lại muốn ăn cái này, bị Giang Nhu vỗ tay một cái, cô nhóc phồng mặt.

Nhạc Nhạc thấy vậy, cầm lấy đồ ăn vặt trong tay cô bé, cười nói: "Anh cũng muốn ăn cái này, anh mở ra chia mấy cái cho em nếm thử có được không?"

Trong nháy mắt An An vui vẻ.

Giang Nhu nhìn dáng vẻ săn sóc của Nhạc Nhạc, có chút bất đắc dĩ, sau khi rời nhà họ Du nói với Lê Tiêu: "Nhạc Nhạc quá cưng chìu An An, chiều hư con bé rồi."

Lê Tiêu ôm An An tỏ vẻ không hề gì, còn nói như thể đương nhiên: "An An lớn lên đáng yêu, ai gặp con bé mà không thích?"

Giang Nhu: "…"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.