Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Lê Tiêu lấy máy chụp hình chụp một bức ảnh chung cho mọi người, lúc chụp ảnh, An An ngồi ở trên đùi Giang Nhu, Giang Nhu nghịch ngợm lấy một ít bơ chấm ở trên mũi nhỏ của cô bé, An An dường như sửng sốt một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn mẹ, sau đó cảnh này trực tiếp được cha chụp lại.

Cho tới nhiều năm sau mỗi lần An An nhìn thấy tấm hình này cũng không nhịn được oán giận, "Tại sao tất cả mọi người cười rất vui vẻ, chỉ có con trông ngu như thế?"

Nhếch miệng trợn mắt, còn chụp cả lỗ mũi.

Lê Tiêu chụp xong, Chu Kiến lại chụp vài bức cho cả nhà bọn họ.

Buổi tối rửa mặt xong một nhà ba người nằm ở trên giường, An An nằm một lúc sau đó đứng lên ở trên giường nhảy nhót, cô bé biết hôm nay là sinh nhật của mình, hết sức hài lòng.

Giang Nhu nằm ngửa ở trên giường, giơ chân lên ở giữa không trung đá chân, đêm nay ăn rất nhiều bơ, cô phải vận động một lúc.

Lê Tiêu đã quen cảnh này từ lâu, còn dịch người qua bên cạnh, sau đó giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Phó Phi trở lại từ quê nhà, anh nói với anh ta chuyện đối tượng em muốn giới thiệu cho anh ta, hình như anh ta thật sự để ý, hỏi lúc nào có thể gặp gỡ người ta?"

Nếu như Lê Tiêu không nói, Giang Nhu cũng sắp quên vụ này, nghiêng đầu qua mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Không phải anh nói anh ta không muốn tìm đối tượng sao?"

Lê Tiêu đột nhiên nhìn thấy cái gì, biến sắc mặt, đột nhiên đứng dậy, một phát bắt được An An suýt chút nữa bị vứt xuống đất.

An An bị cha nắm lấy treo ở giữa không trung cũng không sợ, còn nghiêng đầu qua cười với anh.



Một tay Lê Tiêu xách cô bé đặt ở giữa giường, Giang Nhu nhìn mà sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy ôm cô bé, sau đó nhét cô bé vào trong chăn không cho nhảy lung tung.

Lê Tiêu nghe hỏi thế, trên mặt khôi phục lại yên lặng, nói thẳng, "Trước đó anh cũng chỉ hỏi mò, anh ta nói cũng muốn sinh một đứa con gái xinh đẹp như An An, hơn nữa nghe thấy đối phương là cảnh sát, cảm thấy hẳn rất đáng tin."

Nếu Lê Tiêu nói như vậy, Giang Nhu không nhịn được hỏi kỹ hơn, "Trước đó anh nói anh ta mua nhà, nhà ở đâu? Trên người còn có tiền tiết kiệm không?"

Giang Nhu tức giận nói: "Nhìn em làm gì? Em muốn giới thiệu đối tượng với anh ta thì nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu không lỡ cô gái người ta hỏi em thì em nói thế nào?"

Lê Tiêu cũng không hiểu những việc này, nói: "Con người anh ta thông minh, mua nhà ở đường Ngô Sán bên ki. Nhà rất tốt, bây giờ bên kia đã tăng rất cao, ở gần trường trung học Số Một, vị trí gần trung tâm thành phố, tiền thì anh ta nhất định có, em đừng thấy trước đó anh ta làm việc ở bên cạnh Thường Dũng không thoải mái, nhưng nếu như không có tiền, anh ta cũng không thể ở lại lâu như vậy, cái tên này nhân phẩm vẫn được, không phải người xằng bậy, chỉ là có hơi dối trá, gặp người nói tiếng người gặp ma nói tiếng ma."

Giang Nhu gật đầu, “Thứ hai lúc đi học em sẽ nói việc này với Đổng Minh Minh.” Đổng Minh Minh thậm chí tưởng rằng Phó Phi mà Giang Nhu nói đã thất bại, cô ấy cũng gần như quên chuyện này, gần đây mấy lần đi tìm bạn trai, cô ấy thậm chí trò chuyện với người ta rồi trở thành bạn bè.

Đổng Minh Minh hỏi cô: "Tớ đã nói với cậu, con người cô ấy cực kỳ tốt, nói chuyện thẳng thắn thoải mái, tớ còn rất thích cô ấy, nếu như cậu gặp được chắc chắn cũng thích, cậu nói người kia đáng tin không? Bạn trai tớ nói, những người như bọn họ tìm đối tượng rất khó, nếu như không phải người đáng tin cũng đừng giới thiệu."

Giang Nhu đồng ý lời bạn trai cô ấy nói. Lúc trước cô cũng rất khó tìm đối tượng, bốn năm đại học đều đi học huấn luyện, nào có thời gian yêu đương? Lúc thực tập cha mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho cô, bên nam vừa nghe cô là cảnh sát cũng có hơi kháng cự, cảm thấy cảnh sát quá bận rộn, không để ý tới gia đình, nhưng người như giáo viên và công chức rảnh rỗi mới là ứng cử viên hàng đầu trong việc xem mắt.

Cha mẹ cô không chỉ một lần nói cô không nghe lời, lúc trước nên thi trường sư phạm.

Đổng Minh Minh gật đầu, cũng không muốn hãm hại bạn bè. Nào có biết miệng cô ấy quá lớn, ngày hôm sau nói với Giang Nhu, chiều hôm qua mình đi tìm bạn trai không cẩn thận nói việc này với người ta, ngày hôm nay nữ cảnh sát đó muốn gặp cô, hỏi cô buổi trưa có rảnh không, cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.