Đi tới quán ăn đã hẹn với mẹ Trân Trân. Mới vừa xuống xe, đã nhìn thấy bé gái đợi ở cửa, bé gái nhìn thấy An An, vui vẻ vọt tới, "An An ――"
An An cũng rất kích động, vặn người đi xuống khỏi lòng Giang Nhu, sau đó cũng chạy về phía bé gái.
Hai bé gái đáng yêu cùng ôm nhau, "Nhớ cậu quá."
"Tớ cũng vậy."
Không biết còn tưởng rằng đã lâu không gặp.
Giang Nhu và mẹ Trân Trân nhìn nhau nở nụ cười, đều bị hai đứa nhỏ này chọc cười.
Lúc ngồi vào trong quán, mẹ Trân Trân cười nói: "Biết ngày hôm nay không cần đi học, trời vừa sáng con gái nhà tôi đã khóc, ồn ào muốn gặp An An, nói nhớ con bé."
"Mỗi ngày con gái nhà tôi về nhà đều nói An An mang nhiều đồ ăn ngon cho con bé, tôi cũng lo lắng con bé ăn hết đồ ăn của con gái cô."
Giang Nhu cười, "Cha con bé mở xưởng đồ ăn vặt, nhà tôi có rất nhiều đồ ăn vặt, bây giờ con bé cũng không ăn hết đồ ăn vặt trong nhà nên tôi mới nghĩ đem một ít chia cho các bạn ăn."
Lúc này mẹ Trân Trân mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mỗi ngày con gái cô ấy không chỉ ăn, còn lấy rất nhiều về nhà, những đồ ăn vặt đó nhìn không rẻ.
Vui vẻ náo nhiệt ăn một bữa cơm. Lúc đi, trên miệng hai bé đáng yêu còn diễn vở kịch chia xa ở cửa quán ăn.
Giang Nhu và mẹ Trân Trân kéo cũng không kéo hai người ra được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626292/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.