Lê Tiêu nghe xong biến sắc, "Nói linh tinh gì vậy?"
Trực tiếp dắt người ngồi trên đùi, "Không thể nào, anh sẽ không xằng bậy ở bên
ngoài, anh rất rõ mình muốn cái gì, nói cho em những câu này cũng là muốn cho em yên tâm, không phải để em nghi ngờ anh."
Sau đó giải thích: "Trước kia Thường Dũng là người bình thường, làm công
nhân tạm thời, một tháng kiếm hai trăm, bởi vì chị anh ta gả cho người giàu mới một đêm phất lên. Kết quả của giàu có quá nhanh chính là muốn cố gắng chứng minh bản thân, muốn khoe khoang, tìm phụ nữ ở bên ngoài, vợ anh ta cũng biết việc này, vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt."
Anh không giống Thường Dũng, Thường Dũng đã từng là người đàng hoàng, chưa từng nhìn thấy chốn phồn hoa, mà anh thì không giống, từ nhỏ đã là lưu manh, món đồ gì chưa từng thấy? Lúc anh học cấp hai đã tận mắt thấy có người cởi quần áo vật lộn ở trước mặt anh.
Nói khó nghe, ngoại trừ chơi gái ra, còn lại anh đều chơi rồi. Cho nên đối với những thứ thú vị trong miệng người khác, trái lại anh cảm thấy rất tẻ nhạt, có thời gian như vậy còn không bằng kiếm nhiều tiền một chút.
Giang Nhu hừ hừ, "Tốt nhất là như vậy, em cũng không muốn sau này bị anh làm mắc bệnh."
Lựa chọn tạm thời tin tưởng anh.
Lê Tiêu tức giận nói: "Em cũng không nghĩ xem, nếu anh thật sự chơi ở bên ngoài chơi, còn dám nói những câu này cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626214/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.