Lê Tiêu luôn không cảm thấy mình là người tốt lành gì, cũng không nghĩ tới làm việc tốt, chỉ là nhìn thấy Tào Vượng chán nản chật vật ở bên đường, vẫn không nhịn được có một chút xúc động, anh không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước anh bị thương nghiêm trọng, cũng không biết Giang Nhu chịu khổ cỡ nào. 
 Mà thấy Tào Vượng thành thật nên mời anh ta trông cửa hàng, nếu như mỗi tháng vượt qua doanh số, phần vượt qua này sẽ chia cho anh ta năm phần trăm. 
 Đây là điều anh học được ở công ty bất động sản. 
 Giang Nhu suy nghĩ một chút hỏi: "Có muốn để em trông hay không? Vừa khéo mấy ngày nay rất rảnh." 
 Lê Tiêu không chút do dự nói: "Không cần, nếu như chút chuyện ấy cũng làm không xong, vậy anh cũng không dám dùng anh ta." 
 "Vậy được, anh cũng đừng quá liều." 
 "Ừ." 
 Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Tiêu đi ra ngoài. Anh nhận được điện thoại của Chu Kiến, hình như là nguyên liệu bên kia xuất hiện chút vấn đề, lo lắng không thể gửi hàng đúng hạn. 
 Lê Tiêu vừa dùng lỗ tai kê điện thoại di động, vừa đánh răng, hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 
 Bây giờ anh và Chu Kiến đã mua điện thoại di động qua tay, đây là phải mua, làm ăn thứ dùng nhiều nhất chính là điện thoại. 
 Giang Nhu đang làm bữa sáng ở lán, nghe thấy giọng điệu anh không đúng đi ra xem. 
Lê Tiêu vội vã đánh răng rửa mặt xong, sau đó nhanh chóng xông vào trong nhà, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626207/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.