Lê Tiêu giải thích: "Anh ta dùng giải thưởng công ty đưa nhân tình cho anh, một phân tiền bản thân cũng không thiệt, anh cũng lời, nói ra tiếng tăm của anh ta còn dễ nghe, đây là một mũi tên trúng ba con nhạn, còn có gì không tốt?" 
 Lại nói: "Dù sao ở trong mắt anh ta, căn nhà đó tặng ai cũng là tặng." 
 Giang Nhu nghe xong nhịn không được cảm khái, "Các anh buôn bán thật đúng là một bụng cong vẹo." 
 Đổi thành cô, căn bản không nghĩ ra được. 
 Lê Tiêu cười, nếu những tính toán này đã là cong vẹo, vậy mấy ngày nay anh bàn chuyện hợp tác với người ta tính cái gì? Tay không bắt sói hả? 
 Giang Nhu rất nhanh đã quăng việc này ra sau đầu, cô nghĩ đến sẽ có không một căn nhà lớn, lập tức nhịn không được kích động, "Chờ anh lấy được nhà rồi, chúng ta nhanh chóng chuyển hộ khẩu qua bên này. Sang năm em gái em có thể lại đây học, năm sau An An cũng có thể đi nhà trẻ ở đây." 
 Cô đã sớm hỏi thăm, bây giờ tỉnh G còn chưa có chính sách hạn chế hộ khẩu, chỉ cần mua nhà là có thể ở lại. 
 Lê Tiêu: "Được." 
 Giang Nhu nằm ở trên giường có chút hưng phấn, "Em không phải nằm mơ chứ, đến lúc đó để em trang trí, chúng ta trang trí kiểu tối giản, nhà Thường Dũng trang trí quá xấu." 
Lê Tiêu nghe vậy nở nụ cười, trong lòng anh cũng rất vui sướng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có nhà, ôm Giang Nhu hôn mạnh một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626205/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.