Đợi sau khi đuổi người đi, Lê Hân hỏi Giang Nhu, "Chị, bà ta sẽ không lại đây nữa chứ?"
Giang Nhu nói: "Đừng sợ, về sau ai hỏi em em cứ nói mình là em họ Lê Tiêu, ngồi vững thân phận này."
"Vâng."
Buổi tối, Giang Nhu làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi thím Vương chú Vương.
"Thím, chú, một năm kế tiếp em gái cháu phải nhờ mọi người chăm sóc, trường bọn nó có cơm trưa, con chỉ cảm thấy mỗi ngày con bé đến trường, trở về tự mình nấu cơm chiều thì phiền, nghĩ ăn chực bữa cơm nhà chú thím, không cần làm gì ngon, chú thím ăn cái gì con bé ăn cái đó, rất dễ nuôi."
Thím Vương cười vô cùng vui vẻ, "Ai nha, không cần khách sáo như vậy, nói thẳng một tiếng là được, còn làm nhiều món như thế, thật là, lúc trước nhờ Lê Tiêu, chú cháu và thím cũng không biết cảm ơn các cháu như thế nào."
"Vừa vặn, sau khi Quân Quân lên đại học, trong nhà quạnh quẽ đi không ít, Hân Hân lại đây ăn, chú thím muốn còn không được, trong nhà có thêm hơi người."
Giang Nhu cười, bảo Lê Hân đứng lên kính rượu hai người, còn dặn Lê Hân nói: "Khi chị không ở nhà, em chịu khó chút, bình thường nghỉ thì đi giúp thím trông quầy, ở nhà phải chủ động làm việc nhà, có biết hay không?"
Lê Hân kính rượu xong ngồi xuống, nghe xong lời này nhanh chóng gật đầu.
Thím Vương vỗ cô, "Sao phải khách sáo thế?"
Lại hỏi: "Khi nào thì đi?"
Giang Nhu nói: "Sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626187/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.