Nghe thấy thông báo trên xe lửa, Lê Tiêu lại hôn trán cô, không thể không buông tay, xoay người chống nạng đi ra ngoài. 
 Cô nhóc ngồi ở trên xe đẩy không ngừng chúi người nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy cha đi rồi, như là ý thức được cái gì, trực tiếp khóc thành tiếng "hu hu hu". 
 Trong miệng đột nhiên kêu ra tiếng" cha cha", còn vươn tay muốn ôm. 
 Lê Tiêu đi đến cạnh cửa nghe thấy, không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt đã đỏ. 
 Sau đó vẫy tay với hai người. 
 Giang Nhu ôm cô nhóc trong xe đẩy lên dỗ, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, "Không khóc nhé, qua khoảng thời gian nữa chúng ta có thể lại gặp cha." 
 Cô nhóc phết miệng, ủy khuất ôm chặt cô. 
 Lê Tiêu ở bên ngoài đứng ở bên cửa sổ nhìn các cô. 
 Khi xe lửa di chuyển, Giang Nhu vẫy tay. 
 —— 
 Ngồi xe lửa vài ngày, Giang Nhu trở về thị trấn lúc hơn ba giờ chiều. 
 Lê Hân đang ngồi ở trong sân đọc sách, nghe thấy động tĩnh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy là Giang Nhu đã trở lại, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, lớn tiếng kêu một tiếng, "Chị ——" 
 Vội đứng dậy qua đón cô. 
 Giang Nhu nhìn cô ấy lại đây, nhanh chóng lắc lắc cánh tay căng cứng đau xót, bây giờ cô nhóc càng ngày càng nặng, lên bậc thang ngay cả xe lẫn người cũng không nâng lên nổi. 
Lê Hân chạy tới, hai người hợp lực nâng xe đẩy và cô nhóc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626173/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.