Giang Nhu đẩy đứa nhỏ vào phòng bệnh.
Phòng bệnh rất lớn, bên trong chỉ có một cái giường, giường đối diện còn đặt TV, bên cạnh có sô pha và bàn trà.
Quả thực chính là đãi ngộ của phòng bệnh VIP ở đời sau.
Lê Tiêu xấu hổ nhìn Giang Nhu, hạ thấp âm thanh khẽ giải thích nói:
"Lần này thật sự là ngoài ý muốn."
Đứa nhỏ trong xe đẩy dường như đã nhận ra người, vừa thấy Lê Tiêu thì "A a a" kích động kêu lên, còn vươn tay đòi ôm.
Lê Tiêu nhìn mà trong lòng mềm nhũn, vội ngồi dậy một chút, nhưng hiện tại chân không động đậy được, không với tới đứa nhỏ, chỉ có thể nhìn về phía Giang Nhu, sờ mũi, "Cho anh ôm đứa nhỏ một cái đi."
Ánh mắt Giang Nhu đánh giá trên người anh một vòng, thấy trạng thái tốt lắm, mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, đặt túi đeo trên vai qua bên cạnh sô pha, sau đó ôm lấy đứa nhỏ trong xe đẩy đưa cho anh, cô bé cực kỳ thân thiết với anh, còn chủ động ôm lấy cổ Lê Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong cổ anh, vùi một lát lại phải ngẩng đầu nhìn, tựa như xác định mình có nhận sai người hay không.
Chờ sau khi xác nhận mấy lần, mới hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì, móp mép cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ bị uất ức.
Lê Tiêu thấy mà đau lòng, cúi đầu hôn đầu cô bé, nhỏ giọng hỏi: "Ở nhà có ngoan hay không?"
Cô bé không đáp lại, chỉ vùi mặt ở trên người cha, tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626159/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.