Lê Tiêu nhéo tay béo nhỏ của con gái, bình tĩnh nói: "Anh cũng không muốn đại phú đại quý gì, nhưng ít nhất phải ăn uống không lo, trong nhà đủ tiền tiêu, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Về sau An An đi học, trẻ con khác có, con bé cũng có. Còn vài năm nửa em trò chuyện với bạn bè, chồng của bạn em làm này làm nọ, dù sao cũng không thể để em kém hơn người khác." 
 Hồi nhỏ anh từng chịu khổ, không muốn An An lại phải chịu cảnh như vậy. 
 Anh cũng không muốn để cô chỉ cùng chung hoạn nạn với mình. 
 Anh là đàn ông, kiếm tiền nuôi gia đình vốn chính là trách nhiệm của anh. 
 Giang Nhu nhìn anh một cái, khẽ ừ. 
 Tuy rằng cô cũng không để ý việc này, nhưng cô cảm thấy mỗi người đều có sự theo đuổi của chính mình, vì khát vọng của mình mà cố gắng phấn đấu, kỳ thật là một việc rất đẹp. 
 Cô cười cười với Lê Tiêu, "Vậy anh cố lên nha, em sẽ chờ anh để em sống cuộc sống tốt đẹp." 
 Lê Tiêu nghe xong cười, giống như đã được khẳng định, mày dài bay lên, trên mặt mang theo vài phần rực rỡ và dã tâm, "Sẽ được." 
 —— 
 Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Nhu đã thức dậy, nấu một chén mì anh thích ăn cho Lê Tiêu. 
 Khi anh ăn, Giang Nhu bèn ôm đứa nhỏ kiểm tra bao đồ của anh, xem có đồ gì để quên không. 
Lê Tiêu ăn một miếng lại nhìn hai mẹ con, cô nhóc mới vừa tỉnh ngủ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626151/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.