Lê Tiêu đứng lên dời cái nôi bên ngoài lại đây, "Để con bé ngủ ở đây đi."
Giang Nhu lo lắng, "Có thể bị lạnh hay không?"
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Để thêm hai cái chăn là được."
Giang Nhu không nói gì.
Lê Tiêu tìm hai chăn nhỏ gấp lại lót phía dưới, sau đó lại phủ hai cái đêm lên trên, còn cầm một chiếc khăn sạch sẽ xếp hành ô vuông coi như cái gối.
"Đưa đứa nhỏ cho anh."
Nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng Giang Nhu, Lê Tiêu di chuyển một vòng trong phòng, sau đó cầm một cây bút lắc trái lắc phải trước mặt cô bé.
Tinh thần của cô nhóc quả nhiên bị dời đi, đầu di chuyển theo cây bút, đảo con mắt rồi dần dần nhắm lại.
Lê Tiêu nhẹ nhàng thả cô bé ngủ thiếp đi vào trong nôi, dém chăn xong mới trở về trên giường.
Giang Nhu thấy anh lại đây, có hơi xấu hổ chui vào trong ngủ.
Không có cô nóc, đột nhiên cảm thấy cái giường này trống trải không ít.
Lê Tiêu không nói chuyện, chẳng qua khi nằm xuống áp sát lại, vươn một bàn tay khoác lên bên hông cô.
Giang Nhu vốn muốn cầm đi, chợt nghe anh ở phía sau nói: "Chuyện của em gái em không dễ giải quyết, nếu cha mẹ nuôi cô ấy đã biết, chắc chắn qua tìm em gây phiền phức, tên côn đồ đó cũng sẽ không bỏ qua."
Giang Nhu nhíu mày, quay đầu lại nhìn anh, "Con bé còn chưa trưởng thành, bọn họ như vậy là phạm pháp, em đi báo công an."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626137/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.