Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu lập tức cùng Lê Tiêu đi bệnh viện một chuyến.
Đầu tiên là đến hỏi bác sĩ tình huống, bác sĩ biết bọn họ là người nhà tối hôm qua đưa cô gái tới, nhíu mày, "Tình huống của đứa nhỏ này thật không tốt, chịu đói thêm lao động trong thời gian dài, dẫn tới dinh dưỡng không đủ, tố chất thân thể kém, trên người cô bé còn có dấu vết bị hành hung, cần chậm rãi điều dưỡng mới được."
Giang Nhu nhận giấy từ trong tay bác sĩ xem, bên trên viết chi chít chữ, thấy mà làm cho người ta hết hồn.
Trên báo cáo nghiệm thương, đã biểu hiện ra mấy chục chỗ, ngoại trừ vết thương mới, còn có vết thương cũ năm xưa, Giang Nhu hoàn toàn không thể tưởng tượng đứa nhỏ này rốt cuộc đã trải qua cái gì?
Lê Tiêu tiến lên một bước, cầm bàn tay run nhè nhẹ của cô, "Đi phòng bệnh nhìn trước đi."
Giang Nhu nhìn anh một cái, khẽ ừ.
Hai người đến phòng bệnh.
Đẩy cửa ra, cô gái mười bốn tuổi im lặng nằm ở trên giường, cô ấy nhìn nóc nhà ngẩn người, vẻ mặt c.h.ế.t lặng.
Giang Nhu đến gần, nhìn thấy cô gái rất gầy, chỉ còn lại bộ xương, tóc tai lộn xộn, cắt giống như chó gặm, có chỗ thậm chí dát da đầu, trên mặt vết xanh vết tím, còn có một dấu bàn tay màu đỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái cứng ngắc đảo tròn con mắt, nhìn bọn họ một cái rồi nhắm mắt lại.
Thanh âm lạnh lùng khàn khàn nói: "Các người cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626135/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.