Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này, sắc mặt tốt hơn, cảm thấy mình không có uổng công vất vả, vội cười nói: "Không bận, nên mà."
Lại ân cần đi rót nước lấy đồ ăn cho bọn họ, xuyên qua đám người, mệt đến mức cái trán đều đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng khóc của trẻ con, mấy ông bà cụ lại nói với Lâm Mỹ Như: "Mỹ Như, mau đi xem thử, cháu trai con khóc rồi."
"Có phải không thấy con nên nhớ rồi không? Đứa nhỏ Mỹ Như này rất tốt, ai cũng thích nó."
Lâm Mỹ Như nghe xong những lời này, còn ngọt hơn ăn mật, tươi cười đầy mặt trở về phòng chăm sóc cháu trai.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ đứng ở cửa với Lê Tiêu, thấy một màn như vậy cũng không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ cảm thấy người nhà họ Hà này thật sự là trên xuống dưới đều biết dỗ người.
Ngược lại sắc mặt Lê Tiêu thản nhiên, trực tiếp nhấc chân đi vào.
Giang Nhu đi theo phía sau.
Bọn họ đi vào, vài người trong viện vốn đang nói cười lập tức ngừng lại, đều là người nhà họ Hà, đương nhiên nhận ra Lê Tiêu.
Lê Tiêu nhìn xung quanh một vòng, trực tiếp hỏi: "Hà Văn Hoa đâu? Biết hôm nay tôi lại đây nên cố ý trốn tránh không gặp à?"
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo này của anh, sắc mặt Hà Văn Anh nháy mắt khó coi, hung dữ nói với anh: "Cậu tới nơi này làm cái gì? Nhà của chúng tôi lại không chào đón cậu…"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626127/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.