Lê Tiêu còn khiêng nồi sắt to treo ngược ở trên bếp lò, đề ngừa than củi cháy quá nhanh rồi tắt.
Mật ong là của bạn Lê Tiêu tặng, trong nhà đối phương nuôi ong, hàng năm đều sẽ tặng Lê Tiêu mấy hũ.
Trước kia Lê Tiêu không ăn thứ này, đặt ở trong một góc tủ chén đóng một lớp bụi, trước kia thiếu chút nữa Giang Nhu đã vứt đi rồi.
Cô nhóc đúng giờ ngủ thẳng đến mười giờ thức, bây giờ Giang Nhu đã nắm chắc thời gian, trực tiếp ở trong phòng bếp gọi Lê Tiêu xem An An, bây giờ cô vội đến mức không thoát thân được.
Lê Tiêu bỏ lại việc trong tay, pha một bình sữa bột đi vào phòng, đút sữa thay tã, sau đó ôm cô bé đi ra ngoài tiếp tục dán câu đối.
Câu đối ở cổng lớn còn đỡ, đứng thẳng là có thể dán, nhưng chỗ phía trên, cần phải đứng ở trên ghế.
Lê Tiêu ôm cô bé đi lên đi xuống, cô nhóc không sợ chút nào, còn vươn tay có ý nắm lấy câu đối.
Tay nhỏ bé đụng vào một cái, rồi cười ngọt ngào với Lê Tiêu.
Giang Nhu đi ra từ phòng bếp, thì nhìn thấy một tay anh ôm đứa nhỏ đứng ở trên cái ghế cao bằng đầu gối, hoảng sợ, đợi sau khi người xuống dưới, tức giận chạy tới đ.ấ.m một cái sau lưng anh, "Anh ôm như đồ chơi, để đứa nhỏ bị té thì làm sao bây giờ?"
Lê Tiêu nghe xong lời này, có hơi yếu ớt, "Hẳn là sẽ không đâu."
Giang Nhu trừng mắt nhìn anh một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626123/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.