Nhưng nghe Giang Nhu nói như vậy, trái lại trong lòng thả lỏng một chút, chỉ sợ Giang Nhu nghe thấy tin đồn gì sẽ cãi vã với Lê Tiêu, gật đầu, lắm miệng nhắc nhở nói: "Cháu hỏi thôi, đừng cãi nhau với cậu ấy, sự việc cụ thể ra sao đều là người ta đoán mò, có vài người chính là không thể thấy người khác tốt đẹp." 
 "Vâng." 
 Tuy rằng Giang Nhu đồng ý, nhưng bởi vì không để ở trong lòng, về đến nhà đã quên mất việc này. 
 Nào biết nửa đêm bên ngoài viện lại truyền đến tiếng đập cửa, Lê Tiêu ngủ ở rìa ngoài không tỉnh, mấy ngày nay buôn bán tốt, anh với Chu Kiến tăng số lượng bán, mỗi ngày mệt đến mức vừa dính gối đầu đã ngủ. 
 Giang Nhu mới vừa đút sữa đêm xong, vừa nằm xuống chợt nghe thấy cửa bên ngoài bị gõ bang bang vang. 
 Trong lòng khó hiểu, còn tưởng rằng ai có việc gấp, cũng không đánh thức Lê Tiêu, tự đứng dậy ra bên ngoài mở cửa. 
 Bởi vì động tĩnh quá lớn, còn đánh thức thím Vương ở cách vách, khi Giang Nhu mở cửa viện, chợt nghe thấy thím Vương đang nói chuyện với người ta. 
 "Cháu là con cái nhà ai? Có chuyện gì không thể nói vào ban ngày? Hơn nửa đêm, tất cả mọi người đang ngủ mà." 
Cô bé đứng ở cửa nhà Giang Nhu tuổi không lớn lắm, bị thím Vương dùng đèn pin chiếu, thấy trông cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cột tóc đuôi ngựa, nghe xong lời này, trên mặt phẫn nộ chưa tan, mắng: "Tên họ Lê còn có mặt mũi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626115/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.