Giang Nhu đẩy xe lăn qua, sau đó xếp hàng ở phía sau, ngẩng đầu nhìn đồng hồ ở đại sảnh bệnh viện, mới mười giờ sáng, bèn nói với Lê Tiêu: "Đợi lát nữa chúng ta đi chợ một chuyến, trong nhà không đủ đồ ăn."
Lê Tiêu thấy đứa nhỏ phía trước chích khóc tới mơ hồ, có chút đau lòng che lỗ tai của con gái trong lòng, lo lắng làm sợ cô bé.
Nghe xong lời này, nhịn không được ngẩng đầu, "Nhất định phải tiêm sao?"
Hồi nhỏ hình như anh chưa từng chích mấy thứ này.
Giang Nhu trợn trắng mắt, "Đương nhiên, tiền cũng nộp rồi."
Cầm đơn ra nhìn thật kỹ, không phản ứng anh.
Khi đến phiên cô nhóc, y tá ngửa đầu hô một tiếng, "Lê Thanh Thù --"
Giang Nhu đẩy Lê Tiêu lên, Lê Tiêu vạch ra áo bông trước ngực, lộ ra một bánh trôi béo trắng giấu ở bên trong, bộ dạng của bánh trôi đáng yêu như ngọc như tuyết, con mắt vừa to vừa sáng, y tá nhìn mà lòng hóa mềm, thanh âm cũng thả nhẹ xuống, "Vén tay áo của cô bé lên."
Lê Tiêu ôm con gái, Giang Nhu cúi người cởi áo đứa nhỏ.
Mặc đồ hơi nhiều, cởi một hồi lâu mới lấy ra cánh tay ngó sen trắng trẻo mềm mại của cô nhóc, cô nhóc còn chưa ý thức được nguy hiểm, mở to một đôi mắt đen lúng liếng sáng trong suốt nhìn Giang Nhu.
Thân thể còn nghiêng về phía cô, rất là ỷ lại cô.
Y tá cầm kim trong tay, phun một ít nước thuốc lên không trung, tay kia thì cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626112/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.