Lê Tiêu nghĩ không sai, Chu Cường quả thật đã biết, còn lại đây tìm anh hỗ trợ.
Hai người mới vừa ăn cơm xong, Chu Cường đã vội vã chạy tới, con mắt hơi đỏ, như là đã khóc.
Lê Tiêu đang ôm đứa nhỏ ngồi ở cửa ngắm tuyết, bây giờ cô nhóc đã ba tháng, có thể ôm đứng thẳng, nhưng phải nâng cổ sau của cô bé.
Sức lực của Lê Tiêu lớn, khi ôm lấy cô bé rất vững vàng, cô nhóc rất thích được cha ôm. Không giống Giang Nhu, ôm một lát đã sà xuống, mỗi lần cô nhóc đều theo bản năng túm áo trước n.g.ự.c mẹ.
Khi ôm đứa nhỏ, Lê Tiêu rất im lặng, hình thành đối lập rõ ràng với Giang Nhu, Giang Nhu thích nói chuyện với con, không có đáp lại cũng có thể tự hỏi tự đáp, lần nào cô nhóc cũng ngoan ngoãn nhìn cô, như là nghe hiểu.
Thế nhưng khi ở chung với cha cô cũng rất ngoan, dù cho cha cô bé không nói lời nào.
Cô bé cứ lẳng lặng làm ổ ở trong lòng anh, ngắm tuyết với anh.
Hai cha con đầu sát bên đầu, vẻ mặt y chang, tựa như khắc ra từ một khuôn h.
Chu Cường đẩy cửa ra thì thấy một màn như vậy, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Con gái Lê Tiêu sinh ra đến bây giờ, anh ta còn chưa từng thấy, nghĩ trẻ con đều không khác mấy, cũng không quá hiếu kỳ.
Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ ngoài An An trắng trẻo mềm mại đó, ăn mặc giống như một đóa hoa, không biết vì sao, trong lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626107/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.