Giang Nhu nghe xong lời này, cũng không bị cảm động chút nào, còn không có hơi sức trợn trắng mắt. 
 Khó hiểu đáp lại một câu, "Vậy em cám ơn anh." 
 "…" 
 Lê Tiêu ngượng ngùng sờ cái mũi, cũng cảm thấy mình nói lời vô nghĩa. 
 Con gái mình không thương, chẳng lẽ thương con người khác? 
 Cũng không biết có phải mấy tháng nay Giang Nhu rèn luyện làm cho thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều hay không, hay là vì gần đây ăn được uống được tâm thái tốt, ngược lại không có đau như giường bên. 
 Lúc giữa trưa, cô còn bảo Lê Tiêu ra bên ngoài mua cơm cho mình ăn. 
 Lê Tiêu vẫn rất đau xót cho Giang Nhu, cố ý vòng đường xa đi nhà hàng của cậu Chu Cường mua ba món một canh, anh cố ý mang theo ba cái hũ sứ trứng, một cái đựng đồ ăn, một cái đựng cơm, còn có một cái đựng canh. 
 Khi trở lại phòng bệnh, đồ ăn đều vẫn còn nóng. 
 Giang Nhu ăn trước, ăn không vô Lê Tiêu mới lấy qua ăn. 
 Đồ ăn thơm ngào ngạt, thèm đến mức hai vợ chồng bên cạnh liên tục nhìn qua bên này. 
 Người đàn ông trung niên cuối cùng còn nói với vợ anh ta: "Chờ sinh con ra lại mua cho con." 
 Người phụ nữ không chỉ không thất vọng, còn mang vẻ mặt chờ mong sờ bụng, tựa như cũng muốn có con trai. 
 Giang Nhu nhìn thấy cũng không biết nói cái gì cho phải. 
Buổi chiều không có chuyện gì, Giang Nhu nằm ở trên giường đọc sách, Lê Tiêu về nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626052/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.