Giang Nhu lại tức, "Anh có ý gì? Nói giống như em rất nhỏ nhen vậy. Tự anh ngẫm lại đi, hai chúng ta nói chuyện giống nhau không? Em bảo anh trả tiền về là bởi vì việc anh làm không đúng, nghiêm trọng mà nói, đó là trái pháp luật, em muốn anh làm một người quang minh chính đại là sai sao? Anh thì sao? Anh đang mắng em, trong lòng ghét bỏ em, cảm thấy em ỷ lại anh, em hại anh…"
Lê Tiêu nghe xong đau đầu, cúi đầu nhìn cô, tức giận ngắt lời nói: "Được rồi, càng nói càng hăng phải không, anh ghét bỏ em hồi nào? Nếu ông đây ghét bỏ em thì có mua quà cho em không? Mấy món này đều là chọn rất lâu mới lấy đấy, chỉ cái áo khoác đó đã một trăm đồng, ông đây cũng không nỡ mua một cái cho mình."
"…" Cái áo xấu như vậy cũng cần chọn hả?
Giang Nhu vẫn tức, mím môi không nói lời nào.
Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên nửa ngồi xuống, tầm mắt hai người ngang nhau, anh dùng con ngươi tối đen nhìn cô, nhìn một hồi, đột nhiên nở nụ cười.
Nhướng mày một cái, trong mắt hàm chứa ý cười trêu tức.
Giang Nhu vốn nghe anh nói như vậy, cơn tức đã tan đi một chút, lúc này nhìn dáng vẻ cười cà lơ phất phơ của anh, lại khó chịu.
Xoay đầu qua bên kia không nhìn anh.
Lê Tiêu nhìn sườn mặt tức tới vừa trắng vừa đỏ của cô, cười khẽ ra tiếng.
Hạ thấp điệu bộ nhỏ giọng dỗ dành nói: "Là anh sai, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626035/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.