Cuối cùng Giang Nhu lấy ra tất cả tiền tiết kiệm của mình, lấy ra năm trăm đồng từ bên trong đặt lên bàn, thanh âm bình tĩnh nói: "Đây là tiền ăn uống trong hơn nửa năm, trả lại cho anh."
Nhìn cũng không nhìn anh một cái, xoay người lập tức cầm theo túi da rắn đi ra ngoài, thuận tiện kéo cửa.
Cô cũng không có ý khác, nào biết có lẽ là sức hơi mạnh chút, cửa phát ra một tiếng "rầm --".
Giang Nhu dừng bước một chút, sau đó cũng không để ý mà đi ra ngoài.
Ở trong phòng trong giây phút nhìn thấy cô lấy tiền ra, mặt anh lập tức đen lại, lại thấy cô không chút do dự rời đi, còn nổi giận đùng đùng đập cửa, sắc mặt đã không thể dùng khó coi để hình dung, hai tay ở bên người siết chặt thành quyền.
Vẫn là lần đầu tiên có người ngang ngược như thế ở trước mặt anh.
Nghe thấy tiếng cửa viện bên ngoài bị mở ra đóng lại, lòng n.g.ự.c người đàn ông phập phồng không ngừng, cuối cùng cắn răng mắng một câu, "Đệt!"
Động tác thô lỗ xốc chăn lên xuống giường, lúc đi mở cửa, thế nhưng không mở ra.
Nhíu mày lại vặn nắm cửa một vòng tròn, phát hiện vẫn không phản ứng, hình như vừa rồi người đập quá dùng sức, cánh cửa đã lồi ra bức tường, ổ khóa bên trên cũng bị lỏng ra.
"…"
Lê Tiêu đạp một cái, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Lại nâng tay đi mở cửa, dùng sức, trực tiếp vặn khóa cửa xuống.
Trên cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3624083/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.