Ngày hôm sau tôi đến công ty trong trạng thái mệt mỏi vì thiếu ngủ, suốt cả đêm tôi cứ trằn trọc suy nghĩ về những gì Hoàng Long đã nói, dù miệng nói như thế nhưng tôi thật sự để tâm, càng nghĩ tôi càng thấy rối bời, không khác gì một mớ bồng bông. Giữa tôi và Hoàng Long là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, dù thế nào cũng chẳng thể bước cùng nhau. Có thể vẫn như từ trước đến giờ sẽ tốt hơn.
Nhớ lại lúc ăn sáng tôi có hỏi dì Huệ khi nào con gái nuôi của dì đến thì dì bảo có lẽ là tuần tới vì hiện tại đang đi du lịch cùng chồng sắp cưới. Tôi nghĩ nếu vậy thì chắc cũng không ở đây lâu được vì chuẩn bị lấy chồng mà. Tôi hơi tò mò về người con gái nuôi này, tôi cứ tưởng dì Huệ không ai quen biết ở đâu nào ngờ có cả con gái nuôi. Mà dì Huệ nói cũng lâu rồi trong lần lên Sài Gòn chữa bệnh cho chồng. Đến bây giờ mới có cơ hội gặp lại. Tôi cũng không thắc mắc gì nữa, chuyện thêm người ở không phải việc gì to tát hết.
” cốc…cốc…cốc “
Nghe tiếng gõ cửa tôi liền lên tiếng.
– Vào đi
Bên ngoài Bảo Trân đi vào.
– Chào giám đốc, em đến nhận việc
Tôi cười trước sự hài hước của nó.
– Mày như này tao không quen, bình thường đi được không ?
– Thì giờ tao là nhân viên của mày mà nên trước giám đốc phải cung kính mới được. À mà tao làm công việc gì ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-khong-yeu-toi/2390181/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.