Bà ta nhào đến như muốn đánh tôi vậy, nhìn bà ta tôi đoán có lẽ nội bộ giữa hai người bọn họ hẳn là đang lục đục. Tôi vờ như mình không biết gì.
– Bà đang nói cái gì vậy ? Kim cương gì ở đây ?
– Mày đừng giả ngu với tao, ba mày cho tao viên kim cương lúc nào ?
– Này làm sao tôi biết được, bà ở cùng ba tôi đến cả di chúc cũng để lại cho bà thì viên kim cương có là gì đâu
– Nhưng mà không có, hay là ông ấy đã đưa cho mày nhưng mày giấu rồi đổ lên tao
Tôi đâu dễ dàng để cho bà ta biết tôi đang giữ viên kim cương vì đó hiện tại chính là lá bài tẩy duy nhất của tôi. Đến bước đường cùng tôi sẽ lấy nó ra để mà đặt điều kiện với ông Thanh, nhưng đó là chỉ kế sách dùng vào lúc mấu chốt mà thôi. Tôi nghĩ có thể không cần tới vì luật sư Hà đã chịu đưa bằng chứng về tờ di chúc rồi, bà ta sẽ thua đến không còn gì.
– Tôi nhớ lúc trước bà cũng hỏi tôi nhưng tôi đã nói không biết rồi còn gì
– Mày nói láo, vật giá trị như thế ông ta sẽ để cho đứa con gái là mày cũng giống như di chúc ông ta đến…
Bà ta nói nửa chừng thì dừng lại, có thể nhận ra mình xém lỡ lời nhưng tôi có thể đoán được bà ta nói gì.
– Có phải di chúc đó ba tôi không hề muốn ký nhưng có người bức ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-khong-yeu-toi/2390157/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.