Cuộc sống trôi qua rất nhanh, Quách Tuệ Thiến đã gần tới ngày dự sinh rồi, mỗi ngày Lý Phàm như bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, lúc nào cũng mang đồ để đỡ đẻ theo. Còn tại sao lúc nào cũng phải mang theo, đó là bởi vì từ lúc mang thai Quách Tuệ Thiến liền quyết định để Lý Phàm tới đỡ đẻ cho con của hai người.
Hôm nay, Quách Tuệ Thiến đang đỡ bụng tản bộ ở ngoài, Lý Phàm định trở về phòng để tắm, ai ngờ sau khi cất đồ đi, lại thấy chị đau đớn ôm lấy bụng ngã ngồi dưới đất.
"Thiến, sao vậy?" Anh nhanh chóng ôm lấy chị, bế vào trong phòng.
"Ngô, Phàm, em đau quá, ta đau quá", cảm giác đau đớn như cơ thể bị xé rách.
Đặt chị lên giường, anh cởi váy của chị ra, sờ bụng chị, kéo hai chân ra, xem xét sự thay đổi của miệng huyệt, vạch lông mu trên âm thần ra, tiểu huyệt còn rất khô, nước ối chưa vỡ, cửa huyệt cũng không mở.
Giật mình sợ chị gặp nguy hiểm trong khi sinh, Lý Phàm vội vàng trấn an chị: "Bảo bối, ngoan, đừng sợ, cục cưng chúng ta sắp ra rồi, nước ối của em vỡ rồi, nhưng sản đạo còn chưa mở." Chị không phải mang thai lần đầu, theo lý mà nói sẽ sinh rất mau, nhưng dù sao chị cũng là sản phụ đã có tuổi.
"Ngô... A, đau quá, kia, vậy làm sao đây, a, Phàm, giúp em," Quách Tuệ Thiến nằm trên giường rên rỉ đau đớn.
"Bảo bối, đừng lo lắng, tin tưởng anh, anh đi chuẩn bị chút thức ăn, em bổ sung thể lực, trước, còn phải rất lâu nữa mới có thể sinh con."
Dứt lời, anh cầm cà vạt mềm bên cạnh, trói hai tay chị lại buộc ở đầu giường, để tránh lúc chị giãy dụa tự làm mình bị thương. Anh thương yêu hôn lên đỉnh đầu chị, đi xuống lầu.
"Bảo bối, ăn chút cháo đi." Anh múc một thìa cháo, cẩn thận thổi cho bớt nóng, đưa tới bên miệng chị.
"Uh, a, không, em không muốn uống". Hình như cơn đau giảm bớt rồi.
Chị miễn cưỡng ăn được non nửa chén cháo, cơn đau bụng sinh lần nữa đánh tới.
"A a a, Phàm, ông xã, đau quá"
Lý Phàm xem xét cửa huyệt của chị, mới chỉ mở ra một ngón tay, nước ối chưa vỡ, nếu như tiếp tục như vậy, rất có thể một thi hai mạng.
"Bã xã, ngoan, anh đỡ em xuống đi lại một chút". Anh cởi cà vạt, nâng chị ngồi dậy.
"Ân...."
“Từ từ thôi, anh sẽ đỡ em". Anh cẩn thận dìu chị, muốn nhờ đi lại giúp sản đạo mở lớn hơn.
"Ngô, không, không được, đau quá, a a", hình như có chất lỏng màu vàng nhạt tí tách chảy ra từ trong tiểu huyệt.
Lý Phàm đỡ chị nằm lên giường, nhìn cửa huyệt, khó khăn lắm cửa huyệt mới mở ra được hai ngón tay, đây là dấu hiệu khó sinh.
"Phàm, ông xã, cứu con của chúng ta, a", thân thể đau đớn như bị xé rách.
"Thiến, đừng sợ, ông xã ở đây."
Anh vừa an ủi chị vừa ôm chị đến phòng tắm, cùng bước vào trong bồn nước ấm. Nghiên cứu cho thấy nước ấm có thể giảm bớt quá trình đau đớn lúc phụ nữ sinh con, rút ngắn thời gian sinh, đồng thời thích hợp với hoàn cảnh sinh con tại nhà.
"A, a, đau quá, Phàm, ông xã, đau quá"
"Thiến, hãy nghe anh nói, hiện tại sản đạo của em còn chưa mở, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm, chúng ta làm ân ái đi, giúp bảo bối của chúng ta ra đời nhanh hơn, được không?" Anh ôm chị ngồi trong lòng mình, hôn lên những giọt mồ hôi trên cổ chị.
"Uh, ngô, làm chuyện đó, ân ái ư?"
"Đúng, dùng đại nhục bổng em thích nhất giúp em mở rộng sản đạo". Anh mở lớn hai chân chị ra, một tay vuốt ve ngực chị, một tay dò khẽ dò vào cửa huyệt.
"Ngô, vậy con của chúng ta…" có thể bị nguy hiểm không.
"Ngoan, tin tưởng anh". Lý Phàm đưa ngón tay vào dò xét, quét lên thành trong trơn trượt.
"Ngô..."
"Đừng sợ, ngoan". Anh vạch hai cánh hoa ra, để cự vật đi vào, chậm chạp luật động.
"A a", cảm giác thật kỳ quái.
Cảm thụ sức nóng trong hoa huỵet, anh chậm chạp đi vào bên trong, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp cái bụng hơi rung lên của chị.
Đột nhiên, quy đầu to lớn cảm nhận được dòng nước bên trong âm đạo liền đánh sâu vào, Lý Phàm biết, nước ối của chị cuối cùng cũng vỡ.
"A a a a" đau quá
"Bảo bối, đừng sợ, nước ối vỡ rồi, cục cưng của chúng ta sắp ra đời rồi". Anh vội vã rút côn thịt ra, mang ra một hỗn hợp chất lỏng màu vàng nhạt và máu, sờ sờ cửa huyệt, cuối cùng cũng mở ra rồi.
"Ngô... Ân "
"Vợ ơi, ngoan, hít sâu vào rồi từ từ thở ra". Một tay anh nắm chặt tay chị, một tay đưa xuống dưới bụng.
"Thiến, hiện tại sản đạo đã mở ra, ngoan, từ từ thở ra, tìm cảm giác bài tiết, con từ từ sẽ ra." Đầu của thai nhi đã ló ra.
"Ân.... A "
"Thiến, ngoan, lại lần nữa, anh thấy đầu con rồi, lại một lần nữa, ngoan."
"Oa oa oa" cuối cùng đứa trẻ cũng ra đời, tiếng khóc điếc tai, tỏ rõ tiểu gia khỏa này rất khỏe mạnh.
"Thiến, là con trai, bà xã, em giỏi quá" Anh cắt cuống rốn, quấn lại, đặt con trong khuỷu tay chị, trìu mến hôn lên mặt chị.
Quách Tuệ Thiến nhìn đứa bé trong ngực mình, là đứa trẻ mang huyết mạch của chị và anh, chị rất vui.
"Bảo bối, ngoan, không khóc", trong giọng nói của anh cũng có chút nghẹn ngào.
"Anh yêu em, bà xã”, cảm ơn em vì đã sinh con cho anh
"Em cũng yêu anh, ông xã”, cảm tạ ông trời vì để em gặp được anh.
Không để ý đến cha mẹ đang ân ân ái ái, tiểu bảo bảo đói bụng tìm hơi sữa, ngậm lấy nụ hoa chị, bắt đầu bú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]