- '' Các người... các người là ai? sau lại bắt tôi.. có biết tôi là ai không hả? mau... mau...thả tôi ra... lũ khốn các người.'' Tạ Kỳ Linh nước mắt chảy dài trên đôi gò má, tay thì đập cửa liên hồi. Nhìn Tạ Kỳ Linh của bây giờ xơ xát nhếch nhác chả khác gì một kẻ ăn mày. - '' La nữa đi! tôi cũng muốn nhìn xem ai sẽ đến cứu cô!'' Hoa Nhung mở cửa bước vào giọng nói lạnh đến đáng sợ. - '' Cô... thì ra là cô.... tôi đã làm gì? mà cô lại bắt tôi đến đây?'' Tạ Kỳ Linh còn muốn giữ một chúc hình tượng tiểu thư mà giương đôi mắt bất cần nhìn Hoa Nhung. - '' Ha...haha'' Hoa Nhung phá lên cười. Nụ cười chứa hết thảy tám phần đau thương mà nhìn về phía Tạ Kỳ Linh. - '' Cô... không làm gì tôi?'' Hoa Nhung gằn từng chữ đi đến trước mặt ả ngồi xuống. - ''Tôi....tôi... không làm...gì c..cả.'' Cảm giác sợ hãi, không khí bí bách ập đến bên người khiến Tạ Kỳ Linh không còn giữ vững được tâm trạng mà nói lắp đi. - '' Vậy tôi cho cô xem cái này để xem rốt cuộc cô có làm gì tôi hay không.'' Hoa Nhung lấy ra chiếc điện thoại mở đoạn video đưa đến trước mặt Tạ Kỳ Linh. - '' Mở to cặp mắt cô ra mà nhìn...Cô không làm gì tôi á?'' Hoa Nhung giựt ngược mái tóc Tạ Kỳ Linh ra sau để mặt ả phải ngước lên nhìn cho thật rõ. - '' Cái này... người đó.... không phải tôi!'' Tạ Kỳ Linh nhìn thấy được bằng chứng trong tay Hoa Nhung còn sợ hãi hơn. Ả cố dùng một chúc sức lực còn lại mà muốn giành lấy chiếc điện thoại trên tay Hoa Nhung. Hoa Nhung cũng không ngăn cản Tạ Kỳ Linh mà còn đưa nó cho cô - '' Muốn lấy... đến đây!'' Hoa Nhung giơ cao chiếc điện thoại lên ý vị đầy thách thức ả. Thế nhưng đến đứng lên một cái còn không có sức thì lấy đâu ra mà sức giành lấy, đã ba ngày rồi Tạ Kỳ Linh không có bỏ vào bụng một miếng gì chỉ được cho uống tý nước mà thôi. - '' Nhìn xem... tôi cho cô thứ gì nè!'' Hoa Nhung hướng mắt ra cửa nhìn nói với Tạ Kỳ Linh. Người đàn ông mặc bộ vest đen cầm trên tay một khây thức ăn đi vào. Tạ Kỳ Linh vì ba ngày chưa ăn gì lại nhìn thấy thức ăn mà lau đến giành lấy ăn một cách ngấu nghiến. Hoa Nhung không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn... - '' Có ngon không?'' im lặng... - '' Tôi hỏi cô có ngon không?'' Hoa Nhung nắm lấy bàn tay đang bóc thức ăn của Tạ Kỳ Linh mà hỏi lại. Tạ Kỳ Linh chỉ gật đầu miệng thì nhét đầy thức ăn. - '' Cô có muốn biết thứ mình đang ăn là gì không?... Là thịt chuột cống đó'' Hoa Nhung nói rất nhẹ nhàng bên tai Tạ Kỳ Linh. Nghe được lời Hoa Nhung nói... thứ mà mình ăn là thịt chuột mà còn là chuột cống nữa. Đây là con vật mà Tạ Kỳ Linh cô sợ nhất. - '' Cô... ọ ẹ...ọ ẹ...'' Những thứ vừa được cho vào bụng một khắc liền bị ói sạch sẽ ra ngoài. - '' Cảm giác bị hành hạ như thế nào? Đau không? Khổ sở không?'' Hoa Nhung của bây giờ không còn là Hoa Nhung của thường ngày nhìn vô cùng tàn nhẫn. - '' Tôi đã làm gì cô mà cô lại đẩy tôi xuống núi... hại tôi phải mất đứa con của mình chứ.'' Những tia máu hiện rõ trong mắt Hoa Nhung. - '' H..a...ha...ha.... cô không làm gì? Cô cướp đi người đàn ông của tôi... vậy mà nói không làm gì... mất con... đáng đời.'' Tạ Kỳ Linh nhìn Hoa Nhung cười nữa miệng khiêu khích nói. - '' Từ bao giờ Đào Văn là của cô? Anh ấy vốn không hề thuộc về cô.'' - '' Bởi vì chính mày là người đã cướp Đào Văn của tau'' Tạ Kỳ Linh vùng dậy nắm lấy cổ áo Hoa Nhung nhưng lại bị ngăn cản bởi mấy tên vệ sĩ. - '' Cướp... thật nực cười'' Hoa Nhung nói xong quay người rời đi. Bước đến bên cửa Hoa Nhung quay đầu lại nói với mấy tên vệ sĩ... - '' Nếu các anh không chê ả dơ bẩn thì cứ thỏa mản cô ta đi.'' một chúc biểu cảm thương xót cũng không có xuất hiện trên mặt Hoa Nhung. - '' Mày... mày.... con khốn... thả... thả tau ra... tụi mày làm gì thế... thả... thả tau ra.'' Tạ Kỳ Linh la hét thảm thiết vì bị mấy tên vệ sĩ đó vây lấy. - '' La...cô còn có sức để la sau... Tận hưởng đi... tôi còn có trò vui hơn dành cho cô đó.'' Hoa Nhung bước đi bỏ Tạ Kỳ Linh lại cùng với mấy tên sói đói khát tình dục. Ba tiếng sau Hoa Nhung quay trở lại trên cầm theo một ống tiêm bên trong có chứa thuốc mê. - '' Anh giúp cô ta một chút đi, nếu không sau này lở mà mang thai thì cũng chưa chắc cô ta biết cha đứa bé là ai đâu.'' Hoa Nhung rời đi để lại vị bác sĩ cùng với Tạ Kỳ Linh một thân không nhìn ra được hình người. ''Mẹ trả thù cho con rồi đó tiểu bảo bối của mẹ! con có thấy vui không?'' Từ nay về sau... dù có muốn thì người đàn bà đó cũng không thể hiểu nổi cái cảm giác mất đi đứa con của mình là gì, chứ đừng nói đến khả năng làm mẹ. ...----------------... đôi lời tác giả Hôm nay cũng 30 tết rồi Thảo chúc các đọc giả của mình đón năm mới vui vẻ, an lành tiền vô như nước nha! Cũng chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình thời gian qua '' cúi đầu 90°''!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]