Chương trước
Chương sau
Trước cổng trường Thuận Quốc
- '' Chúng ta về thôi.'' Võ Ngọc bước đến cạnh chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn rồi được A Mẫn mở cửa xe cho Cô bước vào.
Có người đàn ông đang ngồi trong xe mặt không mấy gì vui vẻ
- '' Anh sau thế? chúng ta về nhà thôi.'' Võ Ngọc nhìn Đào Thuận đang giận lẫy mình mà mắc cười.
- '' Hôm qua thì rủ anh đến trường cùng đến nơi rồi thì lại không cho anh vào em như vậy có quá đáng không?'' Đào Thuận hậm hực không vui kể lể
- '' Cái này không phải là do anh sao?'' Võ Ngọc vô tội nhìn anh.
- '' Tại anh? Anh đã làm gì đâu?'' Đào Thuận mở to mắt nhìn vợ.
- '' Anh xem buổi sáng anh mặt âu phục như đi dự tiệc ( cái này không trách anh nhà được nhen chị do anh ấy dáng chuẩn đẹp nên mặc gì nhìn cũng soái nha!) lại đi chiếc xe phiên bản giới hạn gì đó. Anh nhìn anh đi nếu cứ như thế bước vào trường cùng em há chẳng phải là cho tất cả nữ sinh ở trường nhìn ngắm cái nhan sắc này sao! Em không có ý định chia sẻ đâu a.'' Võ Ngọc vừa nói vừa nhướn người dùng hai tay vỗ vào má Đào Thuận.
- '' Haha anh thật không ngờ vợ anh cũng có tính chiếm hữu như vậy đấy.'' Đào Thuận ôm lấy người Võ Ngọc rồi hôn lên môi Cô một cái.
Phía trước xe nội tâm A Mẫn khóc thầm '' Thiếu gia à A Mẫn tôi còn độc thân nên ngài đừng cho tôi ăn cẩu lương của ngài và thiếu phu nhân như vậy được không.' tay lau nước mắt.
....
Bảy tháng sau
- '' Tiểu Ngọc của Mẹ con đâu rồi?'' Mẹ chồng Võ Ngọc vừa gọi vừa ngó nghiêng tìm kiếm con dâu
- '' Mẹ con đang ở đây.'' Võ Ngọc vát chiếc bụng to từ ngoài sân đi vào gọi bà
- '' A.. cẩn thận một chút.'' nói rồi Trương Ánh đở con dâu lại sofa ngồi xuống.
- '' Mẹ không cần lo lắng quá... Con không sao ạ.''
- '' Sao lại không lo cho được con là phụ nữ mang thai đó.''
- '' Con là không khí sao?'' Đào Thuận nhìn mẹ mình không khỏi chạnh lòng.
Vốn anh biết bà là rất thương con dâu mà từ lúc anh lấy Võ Ngọc về làm vợ đến nay thì Đào Thuận và em trai dường như bị Ba Mẹ anh ngó lơ xem mình như không khí, hiện tại vợ anh còn mang thai hai đứa con gái nữa nên cuộc sống của Đào Thuận đối với Ba Mẹ anh sau này sẽ chẳng còn chút giá trị nào rồi.
- '' À... con cũng ở đây sau? ta không nhìn thấy con.'' Trương Ánh không mãi mai gì đến con trai mà chỉ tập trung vào con dâu.
- '' Con phải cẩn thận dù sao cũng sắp đến ngày sanh rồi không được tự ý đâu có biết không!'' Bà căn dặn Võ Ngọc từ chút.
- '' Vâng ạ. Mẹ đừng lo A Thuận luôn ở cạnh con nên sẽ không có việc gì đâu mẹ.'' Võ Ngọc trấn an cho mẹ chồng bớt lo lắng.
- '' Có việc gì cứ gọi mẹ là được, lại đây ăn một chút canh hầm mẹ vừa mang qua cho con nè.'' Trương Ánh mút cho Võ Ngọc một chén canh rồi đưa cho cô.
....
Nữa đêm trong phòng ngủ
- '' Thuận... em đau.. đau bụng quá!'' Võ Ngọc nhăn nhó nhìn Đào Thuận đang ngủ bên cạnh gọi
Do chuẩn bị tâm lí từ trước về việc Võ Ngọc
sắp sanh nên vừa nghe được tiếng Cô gọi là anh tỉnh táo ngay
- '' Hả... Em cảm thấy như nào rồi...từ từ để anh gọi cho mẹ.'' Đào Thuận luốn ca luốn cuốn tìm điện thoại gọi ngay cho mẹ anh.
reng...reng...
- '' Mẹ vợ con hình ngư sắp sanh rồi.'' Anh hấp tấp nói.
- '' [Con chở con bé đến bệnh viện Thiên Thiên đi mẹ sẽ gọi bác sĩ Tiêu liền.]''
- '' Dạ con biết rồi mẹ cũng đến ngay nhá.'' Đào Thuận cúp máy.
....
bệnh viện Thiên Thiên khoa phụ sản phòng chờ sanh
- '' A... Thuận... em đau quá.!'' Võ Ngọc bấu vào người anh để nén cơn gò đau đẻ.
- '' Không sao.. không sao anh ở đây với em.'' vẻ mặt Đào Thuận vô cùng lo lắng massage lưng giúp cho vợ bớt đau.
- '' hix... hix.... '' Võ Ngọc cố kiềm nén cơn đau để không phát ra âm thanh tay thì siết chặt thanh sắt nơi đầu giường.
3 tiếng...
4 tiếng...
12 tiếng...
7 giờ 30 phút tối trong phòng sanh
- '' Dùng hai tay nắm chặt cổ chân nào... nghe ta đếm rồi con lấy hơi gặn mạnh nha! một hai ba GẶN! '' vị bác sĩ nữ hướng dẫn Võ Ngọc.
Bác sĩ Tiêu là đàn ông nên bị bạn chồng nhà Cô không cho vào mà thay bằng bác sĩ nữ do Võ Ngọc muốn sanh thường không phải mổ.
- ''..A...hừm...'' Võ Ngọc cố gắng gặn nhưng chưa kịp đã bị hụt hơi
- '' Con không được la... ngậm miệng lại... dồn hơi lấy sức gặn về phía dưới cho ta... Gặn!''
- '' ưm......,,.....''
- '' Tốt rất tốt cứ như vậy lấy hơi thật sâu rồi gặn mạnh một cái nữa nào... ta thấy được tóc của em bé rồi.''
....
7 giờ 50 phút
- '' oe... oe....oe...''
ngoài phòng sanh
- '' Á... tiểu Ngọc sanh rồi sanh rồi... Cảm tạ trời phật...'' Mẹ chồng cô vui mừng rơi nước mắt
- '' oe... oe... oe...
- '' Ha ha sanh nữa rồi...'' Trương Ánh ôm lấy Đào Hùng khóc sướt mướt.
cửa phòng mở ra y tá trên tay đẩy một chiếc xe nhỏ trong đó có hai tiểu công chúa nằm ngủ ngon lành.
- '' Y tá vợ tôi Cô ấy tình hình như nào rồi.'' Đào Thuận lướt qua chiếc xe không thèm để ý đến hai đứa con gái vừa mới lọt lòng của anh mà hỏi về sức khỏe của Võ Ngọc.
- '' Cô ấy rất tốt đang được bác sĩ làm một số thủ thuật nhỏ nên sẽ chuyển ra phòng hồi sức sau, người nhà qua phòng bên cạnh để thực hiện phương pháp da kề da cho bé nào.'' Y tá đẩy chiếc xe nhỏ rồi sang phòng bên cạnh Đào Thuận cũng đi theo để nghe hướng dẫn.
...----------------...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.