Lâm Thủy Thời sa vào bóng tối sâu thẳm, tâm trí mù mờ. Thấp thoáng có bóng người phiêu dạt giữa không gian u ám xung quanh. 
Một tiếng sói tru cất lên từ phương xa, sau đó âm thanh mỗi lúc một gần, vừa như thét gào vừa như chỉ dẫn. 
Trong cơn mơ màng, một con sói trắng khổng lồ với ngọn lửa đỏ trên trán đi ngược dòng chảy, lững thững đến trước mặt cậu, quan sát cậu hồi lâu rồi bỗng ngoác miệng phát ra một tiếng gầm vang dội. 
Lâm Thủy Thời giật mình tỉnh phắt lại! 
Ngạt thở quá lâu thôi thúc cậu ngồi dậy và hít một hơi căng tràn phế quản. Không khí rét căm tràn vào lồng ngực, khiến Lâm Thủy Thời lập tức ho sù sụ. 
"Ôi chao, tỉnh rồi tỉnh rồi!" 
"Lạnh toát rồi mà còn tỉnh lại được, quả nhiên là điềm gở! Phải đem đi tế sói thôi." 
"Nhưng mà... nhỡ đồng hương của cha nó tìm đến thì sao..." 
"Cô biết cái gì! Chính cậu nó bán nó chứ ai, muốn tìm thì đi mà tìm thằng cậu Tôn Đầu Mập nham hiểm ấy chứ! Liên quan đếch gì đến chúng ta!" 
"Một thằng ca nhi mồ côi cha mẹ không ai thèm, không tống nó đi thì chẳng nhẽ cho vào ở nhà cô hả?" 
"Tôi... tôi có bảo vậy đâu! Mụ đừng có làm ảnh hưởng đến chồng tôi!" 
"..." 
Mở mắt, Lâm Thủy Thời thấy mình nằm trong một gian nhà lá rách nát, chung quanh chen chúc đàn ông đàn bà ăn mặc áo quần bông thời cổ. Họ nhìn chằm chằm Lâm Thủy Thời bằng ánh mắt quái dị, vừa nhìn vừa rầm rì to nhỏ với nhau. 
'Mình đang ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-soi/279071/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.