Nghe tiếng gọi gấp gáp của cô, bọn họ cũng cấp tốc chạy đến: “Thiếu phu nhân, làm sao vậy?”
“Mọi người… có biết dỗ em bé không. Cô nhóc này không hiểu sao lại bật khóc”
Dưới sự dỗ dành hết mực của mọi người, cô bé vẫn không chịu nính khóc. Tôi bất lực, cuối cùng vẫn phải gọi điện nhờ đến Vi Ứng Vật. Giọng nói trầm trầm nhanh chóng vọng lại: “Alo”
“Ông xã, cháu gái của anh sao lại khóc không chịu nính vậy hả. Em hết cách rồi”
Điện thoại Vi Ứng Vật vang lên âm thanh giọng nói phụ nữ, khiến mọi người trong phòng đổ dồn ánh mắt về phía anh. Anh giả vờ ho vài tiếng rồi cầm điện thoại ra ngoài: “Sao con bé lại khóc?”
“Em không biết, lúc nãy nhìn thấy người đàn ông trên ti vi. Nhóc con chỉ tay vào đó gọi ba, không hiểu sao lại bật khóc”
Đường Cửu Nguyệt ỏe oải lên tiếng: “Làm sao bây giờ, khóc mãi không tốt đâu”
“Anh biết rồi, em mở camera lên cho con bé xem đi”
Gương mặt non nớt của Nhu Nhu xuất hiện trước màn hình, hai mắt đỏ hoe, gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem. Vi Ứng Vật trưng bày gương mặt tươi cười, dùng hết sự cute trong đời ra dùng hết một lần
“Bé con, là cậu này. Đừng khóc nữa”
“Nhu Nhu là bé ngoan nên không được khóc như vậy”
“Nhu Nhu à”
Nghe thấy giọng nói của anh, cô bé Nhu Nhu lại nính khóc, hai mắt tròn xoe nhìn chăm chăm vào màn hình :”Cậu… cậu”
“Đúng vậy, là cậu này”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ran-dung-den-day/2853822/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.