Nói xong, không đợi bất kỳ người nào lên tiếng, Đường Cửu Nguyệt một mạch đi thẳng ra ngoài, không quên đóng cửa lại
“Rầm”
Sắc mặt Vi Ứng Vật tràn đầy mệt mỏi, anh ngồi bệt xuống sàn nhà, cúi đầu ôm mặt. Vi phu nhân bước đến chỗ con trai mình, bàn tay đặt lên vai anh: “Vật Nhi à,..”
“Mẹ đừng nói, con muốn được yên tĩnh”
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, cà vạt được nới lỏng rồi vứt xuống sàn, áo sơ mi trắng đã trở nên nhăn nhúm, hai ba cúc áo trước ngực đã mở bung ra nhưng cũng không thể nào khiến anh dễ thở hơi một chút
Vi phu nhân ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn con trai mình. Sau đó nghĩ đến Đường Cửu Nguyệt liền không kìm được tức giận. Không thể ngồi được mà, phải đi tìm cô ta tính sổ
“Mẹ đi đâu vậy?”
“Con nghĩ đi đâu? Tất nhiên là tìm cô ta”
Vi Ứng Vật nhíu mày: “Mẹ à, chuyện vợ chồng mẹ đừng xen vào có được không? Con đi làm cả ngày thật sự rất mệt, chỉ muốn gia đình êm ấm. Con biết mẹ không thích chuyện cô ấy làm nhưng mẹ cũng nên xem xét nguyên nhân do đâu chứ? Cửu Nguyệt làm vậy có lỗi sao, sao mẹ không nghĩ chúng ta có lỗi với cô ấy”
“Con ăn nói kiểu gì vậy hả”
Vi phu nhân tức giận, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt: “Con quên mình là ai, nơi sinh ra là ở đâu à?”
“Tất nhiên con không quên, nhưng chuyện gì cũng phải có nguyên nhân. Chỉ xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ran-dung-den-day/2853814/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.