Tên bụng bia cười khẩy: "Tao chỉ muốn chơi cô ta một chút. Sau đó từ từ hành hạ, thù giết anh em của tao phải cho cô ta trả từng chút một"
Bàn tay Vi Ứng Vật vô thức siết chặt, đến nỗi móng tay ghim thẳng vào lòng bàn tay. Anh nghiến răng ken két. Lúc bọn chúng định ra ra, thuộc hạ của anh bên ngoài làm ra tiếng động như có người đang vào nhà.
Tên bụng bia quay đầu lại, chửi thề một tiếng sau đó cả đám người rùng mình biến trở lại thành rắn chui ra ngoài bằng lỗ thông hơi.
Vi Ứng Vật phất tay, rèm cửa nhanh chóng bị kéo che cửa lại, bên ngoài càng không thể nhìn vào. Mắt thấy đám người kia đã đi xa, cô gái bên trong phòng tắm cũng bước chân ra ngoài.
Trái tim đập thình thịch nãy giờ của anh như được buông thõng xuống. Anh thở phào một cách nhẹ nhõm.
Nhìn cô gái nằm ngủ trên giường, anh lại cảm thấy bất an. Cuối cùng đưa ra một quyết định đem cô trở về thế giới Kim Xà giữ lại khư khư bên mình.
Có thể cô cảm thấy khó chịu, nhưng ít nhất bên cạnh anh vẫn an toàn hơn ở nơi đây một mình.
...
"Ông xã", Đường Cửu Nguyệt thấy anh ngẩn ngơ liền gọi một tiếng. Anh nhướng mày: "Có chuyện gì sao?"
Ấm a ấm úng một hồi lâu, cô thở dài lo lắng nói: "Con của chúng ta sinh ra sẽ là rắn hay là người?"
Nghe cô hỏi, Vi Ứng Vật cũng sững người. Vấn đề này quả thật anh chưa từng nghĩ ra. Thấy anh như vậy, Đường Cửu Nguyệt trầm mặc, vậy lúc đó bộ mặt của mẹ chồng đen sì là đang nghĩ về vấn đề này sao?
Con của cô và anh sẽ là rắn hay là người? Có khi nào nửa người nửa rắn khổng? Nghĩ đến đây, mặt của cô đã xanh lè xanh lét, đầu quay cuồng như chong chóng tre.
Dạ dày cô bỗng cuồn cuộn lên cơn buồn nôn. Đường Cửu Nguyệt nhíu mày, tay che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
"oẹ.. oẹ... ẹ... o .."
Bên trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nôn ói của cô, Vi Ứng Vật căng thẳng đến mức quai hàm căng chặt.
Nhìn sắc mặt xanh lè của người trước mặt, anh đau lòng kéo cô ôm chặt lấy: "Bà xã, chúng ta không sinh nữa. Vất vả cho em quá đi"
"Chẳng phải anh muốn có con sao? Trước kia còn nói sinh đến khi nào em không thể sinh nữa thì thôi mà"
Đường Cửu Nguyệt cười cười lộ răng khểnh trêu chọc anh. Ánh mắt rũ xuống nhìn cô, vòng tay của anh bỗng dưng siết chặt: "Không, một lần này thôi là đủ rồi"
...
Vài tháng sau, trong lúc hai vợ chồng nhà người ta đang ân ân ái ái thì đứa con trong bụng lại không ngoan, đòi ra ngoài.
Vi Ứng Vật nén cơn giận trong lòng vừa lo lắng cho cô: "Đợi đứa trẻ này ra ngoài, anh nhất định sẽ đánh nó vài cái".
Bình thường người mẹ sẽ bảo vệ co cái khỏi ba, nhưng đối với cái gia đình đi ngược lôgic của Đường Cửu Nguyệt và Vi Ứng Vật thì khác.
Cô cắn môi gật gật đầu tán thành, thiều thào lên tiếng: "Đúng, đánh thật nhiều vào. Ai biểu phá hỏng sự ngọt ngào của người khác"
...
Đứa bé được sinh ra đời, Đường Cửu Nguyệt lẫn Vi Ứng Vật đều thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trên tay chồng, gương mặt tỏ ra ghét bỏ.
"Sao nó xấu xí như vậy chứ? Nhưng may là không bị lai giữa rắn và người"
Vi Ứng Vật nghe cô nói chỉ cười cười gật đầu. Thật ra không phải là không bị lai, mà đứa trẻ sợ bị mẹ ghét bỏ nên lúc xuất hiện trước mặt cô chỉ với hình dạng con người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]