"Vù"
Một thân ảnh trong bộ Hán phục trắng, nhanh như gió lao tới. Hắn một tay siết chặt cổ người trước mặt, nâng người đó lên khỏi mặt đất. Kẻ đang cận kề cái chết lại đột nhiên cười khoái trá.
Cảnh tượng trước mắt cho tôi một cảm giác hoàn toàn xa lạ. Cố Tư Mạc ở trước mặt đã không còn là tên quỷ chết tiệt mà tôi từng biết nữa rồi. Hắn bây giờ, lạnh lùng và xa cách, khó đoán đến xa lạ.
"Thế nào, bị ta nói trúng rồi sao?"
"Ngươi chán sống rồi đúng không? "
"Ha ha! Nực cười, quá nực cười. Cố Tư Mạc! Ngươi vậy mà lại vì con nha đầu này mà không..."
"Cô ấy là vợ ta! Đời đời kiếp kiếp đều là vợ ta. Ta còn sống một ngày nào, thì đừng ai mong đụng đến cô ấy".
Tư Thần dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Mắt hắn trợn tròn, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng. Dịu dàng nhất mà tôi từng thấy.
"Xem ra...ta sai rồi! Nguyệt Hy! Ta đến đây".
Sau đó hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt không còn hung tợn như trước nữa.
"Lạc Gia Hân! Cô thật đúng là có phúc"."Em tỉnh rồi sao!"
Nói rồi, hắn liền tan biến thành vô số những hạt cát nhỏ với đủ màu sắc. Từng hạt lấp lánh bay lên bầu trời. Cảnh tượng hãi hùng cũng biến mất, bầu trời trở nên trong xanh và yên bình đến lạ. Thế nhưng trong lòng tôi...có một cơn sóng gió đang không ngừng nổi dậy.
Chuyện vừa xảy ra lại đặt cho tôi một dấu chấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081957/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.