Đằng Nguyên, Tịnh Kỳ, còn có Quỷ hậu và Tiểu Liên, tất cả bọn họ đều xông vào. Tôi gượng đỏ mặt, dán chặt mình vào cơ thể băng lãnh của hắn. Để người khác nhìn thấy trong hoàn cảnh này, thật là xấu hổ chết tôi rồi. Thật là...
" Hân Hân! Cô sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"
Đằng Nguyên bước tới trước mặt tôi, hắn dùng giọng điệu lo lắng hỏi han tôi. Tôi theo bản năng đưa tay lên che ngực. Thật muốn đào lỗ mà chui xuống âm phủ cho rồi. Xấu hổ chết mất.
Tay tôi chạm phải một lớp gì đó mềm mại, hình như là... Tôi đã mặc quần áo khi nào vậy?
Tôi nhìn lên Tư Mạc, hắn nhìn tôi, trong ánh mắt đầy sự thích thú. Hắn cúi xuống, ghé sát tai tôi nói nhỏ.
"Vợ của anh, sao có thể để người khác tùy tiện dòm ngó được chứ!".
Thì ra hắn đã dùng phép giúp tôi mặc đồ từ lâu, vậy mà...thật hù chết tôi rồi. Tôi nhìn Đằng Nguyên, ấp úng nói không sao rồi rời khỏi cơ thể hắn. Tịnh Kỳ và Quỷ hậu nhìn tôi, tủm tỉm cười. Còn mặt tôi bây giờ còn đỏ hơn là khỉ ăn ớt. Phải chi tôi biết độn thổ thì tôi đã chui đi từ lâu rồi. Các người... Đều hùa nhau ức hiếp tôi, quá đáng lắm mà.
"Đừng nhìn nữa! Nếu không...con sợ cô ấy sẽ đào lỗ mà trốn mất".
Tư Mạc lên tiếng, vùi đầu tôi vào ngực hắn. Tôi vừa giận vừa ngượng, chỉ biết chuốt giận lên cơ thể hắn. Tôi dùng hết sức cắn vào ngực hắn, nào ngờ hắn chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081943/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.