"Không phải lỗi của con, là do số mệnh ".
Giọng nói phát ra sau lưng chúng tôi. Một thân hình già lom khom đang tiến tới. Ánh sáng từ những ngọn nến dần chiếu sáng thân thể người kia. Người mới bước vào chẳng ai khác là bà ngoại tôi.
Bà bước tới trước mặt Tư Mạc, cúi đầu gọi một tiếng "Linh Vương đại nhân". Tôi nhìn bà, ánh mắt ngơ ngác ngờ vực. Bà ngoại tôi, vậy mà lại biết được thân phận của Tư Mạc là Linh Vương, bá chủ Quỷ giới.
Tư Mạc không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, cái nụ cười lạnh lùng vốn có.
"Bà là linh môi".
Câu nói không đầu không đuôi của Từ Dương, bà ngoại tôi dời ánh sáng đặt lên ngừơi anh. Tôi lúc này lại càng mờ mịt, linh môi là gì thế kia.
Linh môi có nghĩa là hạng người trung gian (môi giới),giao tiếp giữa con người và “thần linh” nào đó thuộc thế giới siêu hình. Họ nhận lời dạy, chỉ dẫn của “thần linh”. Tùy theo kiếp cũ xa xưa của họ thuộc Quỷ chúng, Long chúng, hoặc Thiên chúng, thì nay họ có được những sức linh tương ưng.
Còn "linh môi" trong trường hợp của ngoại tôi là người trung lập giữa con người và quỷ vật. Chẳng trách lúc trước khi ăn cơm, Dực Phong lại nhìn bà ngoại như thế.
Trong lúc mọi sự chú ý đang đặt lên người ngoại tôi, một bàn tay với năm móng dài, nhọn hoắt bóp chặt cổ tôi. Một luồn khí lạnh truyền từ cổ rồi lan dần xuống toàn thân. Ánh mắt mẹ tôi dâng đầy sự thù hận, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081926/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.