Sau giờ học, tôi rất đói nên chạy tới căng tin trường mua chút đồ ăn vặt, không ngờ lại gặp Lâm Đại Bảo.
Tôi nhíu mày, trả tiền rồi định rời đi, không ngờ Lâm Đại Bảo lại tiến tới chắn trước đường tôi đi.
“Mày định làm gì?” Theo bản năng tôi đưa tay nắm chặt viên huyết ngọc trước ngực, nếu nó còn dám cướp thì tôi sẽ liều mạng với nó. Lần trước bị cướp mất huyết ngọc, suýt chút nữa tôi bị nữ quỷ kia nhập tới mức ngất đi, thêm lần này nữa chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.
Lâm Đại Bảo gãi đầu ngượng ngùng: “Tôi không định cướp cục đá kia của cậu. Lần trước tôi cũng thấy mình quá đáng, có điều Vương béo bắt bọn tôi làm như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.”
“... Anh giải thích thì có ích gì?”
Chỉ nói hai ba câu đã muốn gột sạch tội lỗi của mình, có chuyện tốt như vậy sao?
“Anh sẽ không định làm gì tôi nữa chứ?” Tôi cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đưa mắt nhìn xung quanh, chả lẽ bọn chúng định mai phục tôi?
Lâm Đại Bảo sửng sốt: “Tôi đâu có mưu ma chước quỷ gì… Chẳng lẽ uy tín của tôi kém vậy sao?”
Anh còn không biết à? Trở thành hổ báo của trường, còn có uy tín sao?
Lâm Đại Bảo lén lút nhìn xung quanh rồi tiến đến gần tôi, ghé vào tai tôi nói: “Cậu phải cẩn thận một chút, đại ca tôi muốn trả thù cậu. Lần trước cha cậu đến nhà anh ta đánh anh ta một trận, đại ca kiểu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy-tuyet-my/3350154/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.