Tôi học tại trường tốt nhất ở nội thành. Khi vào cấp 3, cha tôi đã tài trợ một khoản rất lớn cho nhà trường. Với gia tộc tự do qua lại hai giới âm dương như chúng tôi, từ trước đến nay không thiếu tiền, chỉ là theo con đường này phúc họa khó liệu, khó có thể thọ lâu mà chết cũng rất bình thường.
Tôi ở trường vẫn luôn lẻ lõi một mình, chỉ có Lily ngồi cùng bàn là có quan hệ tốt một chút.
Tuy rằng có viên ngọc của ông nội, đôi mắt tôi có màu sắc như bình thường, nhìn qua không khác gì người thường cả, nhưng không có tường nào mà không thông gió, những bạn học khác trong trường không biết nghe được chuyện của tôi từ đâu, họ luôn xa cách như muốn trốn tránh tôi.
Khi đi trong sân trường, ngoài những kẻ ngổ ngáo hay bắt nạt bạn bè còn có không ít những đứa khác gọi tôi là “quỷ con”, “sao chổi”... Sự cô lập cùng kỳ thị như vậy thật sự khiến người ta rất tổn thương.
Mỗi khi đến trường tôi đều cảm thấy mình là kẻ lạc loài. Tôi chỉ có thể không ngừng đấu tranh tâm lý để tự trấn an mình, không sa vào buồn bực chán nản.
…
Tan học, tôi đang chậm rãi trên đường về nhà, nhàm chán đá vài viên đá cuội bên đường.
“Này! Sao chổi, đứng lại!”
Vài người hùng hổ đứng chắn trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, là Vương béo, kẻ ngổ ngáo nhất trường. Đi cùng hắn là Hầu Minh Kiệt và Lâm Đại Bảo.
Vươn béo không biết ăn cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy-tuyet-my/2896883/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.