Bây giờ Lý Tư Văn với Phạm Thanh Việt mới phát hiện ra Tạ Kỳ không mặc đồng phục, hóa ra là đã cởi ra trước khi đến. 
Còn cái đồng hồ này là sao nữa? 
Chờ khi các cô gái kia đi rồi, Lý Tư Văn mới hỏi Tạ Kỳ cậu trả lời: "Hồi trước có dùng mà là đời trước, cũ lắm rồi." 
Dần dần người đến chợ đêm ngày càng nhiều, sạp bán hàng của Tạ Kỳ cũng bắt đầu đông đúc hơn. 
Cả quá trình đó Tạ Kỳ vẫn mỉm cười rạng rỡ mãi không dứt, khiến bản thân trông vô cùng thân thiện. Sau khi người ta rời đi, khóe miệng cậu lại cong xuống ngay lập tức. 
Lý Tư Văn nói: "Cậu trở mặt nhanh thật đấy." 
Tạ Kỳ: "Chịu thôi, mỏi mặt lắm." 
Nhân lúc còn chưa có khách tới Tạ Kỳ lại bắt đầu lấy thuốc ra nhỏ mắt cho mình. 
Cách đó không xa có một xe kem, Lý Tư Văn nói: "Cậu có muốn ăn kem không? Tớ mua cho nhé." 
Tạ Kỳ nghĩ nghĩ rồi đáp: "Vậy lấy vani nhé." 
"Ừa, mua cho cậu cái lớn nhất." Lý Tư Văn nói rồi cúi đầu liếc nhìn Phạm Thanh Việt, nhéo lỗ tai hắn: "Lại chơi game hả? Cậu tới đây để chơi sao?" 
"Úi úi úi, nhẹ chút. Tai bị cậu nhéo sắp rơi ra luôn rồi này." Phạm Thanh Việt vừa nói vừa cầm điện thoại: "Tớ chơi nốt ván này, không chơi sẽ bị trừ điểm mất." 
Lý Tư Văn nhàn nhã nói: "Trong lớp bị trừ điểm cậu cũng không sự mà sợ mất điểm game cơ à." 
Được thôi, cô tự đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-no-mieng-tien-di/3343608/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.